Bác ái bắt đầu từ
nhà mình - McCarthy
Một tối nọ, một người giàu có
nằm mộng và thấy một giấc mơ khó chịu.
Trong giấc mơ, ông thấy một đám đông
người nghèo, bị bệnh tật dày vò, những
người đói lả kêu cầu ông giúp đỡ. Khi
ông thức dậy sáng hôm sau, nhớ lại giấc mơ
của mình, ông quyết định bắt đầu
dấn thân vào một chiến dịch làm điều
thiện. Ngay sáng hôm đó, không bỏ phí thời gian, ông
ngồi vào chiếc xe Mercedes để
đi xem cần phải giúp cho người nghèo cái gì.
Vừa mới đi qua cổng chính của tòa nhà thì
ông thấy một người ăn mày ngồi trên mặt
đất, hai tay đưa ra để
cầu xin bố thí. Ông nhà giàu rất bối rối khi nhìn
thấy hoàn cảnh khốn khổ của người ăn mày. Ông lưỡng lự
một lúc rồi ra lệnh cho tài xế nhấn ga chạy
tiếp. Ông không muốn dừng xe
lại để chỉ gặp một người ăn
mày dù hoàn cảnh của người ăn mày này có khốn
khổ đến đâu.
Ông đi dọc ngang khắp
thành phố và nhận thấy rằng vấn đề to
lớn hơn và nhu cầu thì nhiều hơn ông nghĩ. Khi ông quay về
nhà lúc chiều tối, đầu óc ông đầy ắp
những kế hoạch, lược đồ, dự án.
Vấn đề duy nhất là phải
bắt đầu ở chỗ nào. Phải chăng
ông sẽ bắt đầu với một bệnh
viện, một trường học, một xí nghiệp
hoặc một nơi nào đó?
Khi về đến cổng tòa nhà, ông nhận
thấy người ăn mày vẫn còn
ở đó, ngay tại vị trí lúc ban sáng. “Chỉ cần
tưởng tượng con người nghèo khổ này
ngồi đây suốt ngày trong cái nắng cháy da!”, ông tự nhủ. Một lần nữa ông
cảm thấy động lòng trắc ẩn nhưng
một lần nữa, ông lại đi qua không dừng
lại.
Tối hôm đó ông có một
giấc mơ khác. Ông lại nghe thấy những tiếng kêu cứu
khác. Nhưng lần này không phải từ một
đám đông, nhưng từ một cá nhân. Cá nhân này là
người ăn mày mà ông đã thấy
ở cổng nhà ông. Sáng hôm sau khi thức
dậy ông biết rõ mình phải bắt đầu ở
chỗ nào.
Mẹ Têrêxa nói: “Tôi luôn luôn nói rằng yêu thương
bắt đầu từ nhà mình: trước hết ở
nhà bạn rồi đến thị trấn hoặc thành
phố của bạn. Yêu thương một
người ở xa thì dễ, nhưng không dễ khi yêu
thương những người sống với chúng ta
hoặc ở gần chúng ta. Tôi không
đồng ý với cách thức to lớn để
thực hiện các công việc – yêu thương bắt
đầu với một cá nhân. Để yêu
thương một người, bạn phải tiếp
xúc và trở nên gần gũi với
người ấy. Bạn phải
đến tiếp xúc với người nghèo. Khi bạn làm điều đó, bạn
vượt qua con nước to lớn ấy. Không còn
những “triệu” người ấy mà một vài
người bạn hiện đang tiếp xúc, gần gũi”.
Mẹ
Têrêxa kể lại câu chuyện sau đây: “Một lần
nọ ở Bombay có
một hội nghị lớn về tình trạng nghèo
khổ. Khi tôi đến nơi, ngay
trước cửa của địa điểm trong
đó hàng trăm người đang nói về lương
thực và cái đói, tôi thấy một người đang
hấp hối. Tôi đưa
người ấy về nhà chúng tôi dành cho người
hấp hối. Người ấy
chết ở đó. Người ấy
chết vì đói. Trong lúc những người ở
bên trong nói về việc làm thế nào để trong
mười lăm năm, chúng ta sẽ có thật nhiều
lương thực và thế này thế kia
– còn người đàn ông đó thì đã chết.
“Tôi không
bao giờ coi các đám đông là trách nhiệm của tôi. Tôi nhìn vào cá nhân. Tôi chỉ có
thể yêu thương một người ở mỗi
lúc. Tôi chỉ có thể nuôi sống
một người ở mỗi lúc. Tôi
nhặt một người. Có lẽ
nếu tôi không nhặt một người, tôi sẽ không
thể nhặt đến 42.000 người. Toàn bộ công việc chỉ là một giọt
nước trong đại dương. Nhưng
nếu tôi không đặt giọt nước ấy vào,
hẳn đại dương sẽ ít đi một
giọt. Đối với bạn,
cũng giống thế. Trong gia đình
bạn, cũng giống thế”.
Người
giàu có không mong cứu vớt thế giới.
Nhưng ông ta có thể giúp đỡ người ăn mày trước cổng nhà mình.
CÂU CHUYỆN KHÁC
Một tu sĩ lang thang đến
một ngôi làng. Ông đang định nghỉ qua đêm
dưới một gốc cây thì một dân làng chạy
đến gặp ông và nói: “Xin thầy cho con viên ngọc
quý”.
- Anh
định nói về viên ngọc nào? Người
tu sĩ khẽ hỏi.
-
Tối qua con có một giấc mơ: nếu con đi ra bên
ngoài làng lúc chạng vạng tối, con sẽ gặp
được một tu sĩ và vị này sẽ cho con
một viên đá quý, làm con trở nên giàu có mãi”.
Tu sĩ lục lọi trong túi xách, tìm thấy một
viên ngọc và lấy ra. “Đây có lẽ là
viên ngọc mà anh nói đến”, ông nói và đưa nó cho
người dân làng. “Tôi tìm thấy nó trong rừng, cách
đây mấy ngày. Anh hãy nhận lấy nó”.
Người đàn ông cầm
viên ngọc và ngắm nghía với vẻ thán phục. Nó là một viên kim
cương, viên lớn nhất mà anh ta chưa bao giờ
thấy. Anh ta đem nó về nhà.
Nhưng suốt đêm, anh ta trằn trọc trên
giường, không thể ngủ được. Sáng sớm hôm sau anh ta trở lại gặp
vị tu sĩ và nói: “Suốt đêm qua, con đã suy nghĩ
nhiều. Thầy hãy lấy lại viên kim
cương này. Thay vào đó, hãy cho con sự giàu có nào làm
thầy cho đi viên kim cương
ấy dễ dàng đến thế”.
Người
giàu có sống bằng đời sống tinh thần bên
trong, người bình thường sống bằng
đời sống bên ngoài – điều mà người kém
cỏi lại thấy cần và mong muốn.
|