KHÔN
KHÉO THẬT CỦA “CON CÁI ÁNH SÁNG”
VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI:
1. Sự khôn khéo
của người quản gia bất lương
Chúng ta đang ở trong bối
cảnh chung của cuộc hành trình đi lên Giêrusalem
của Đức Giêsu. Ở đó,
Người sẽ hiến mạng sống vì tình yêu
đối với Chúa Cha và anh em mình.
Đáp lại lời chỉ trích của nhóm Pharisêu và
các kinh sư về thái độ của Người
đối với những kẻ tội lỗi,
Đức Giêsu vừa kể cho họ nghe 3 dụ ngôn
về lòng thương xót. Ba dụ ngôn này là
một trong những viên ngọc quý của Tin Mừng Luca.
Trở lại với cử toạ là
các môn đệ. của Người, giờ đây Đức Giêsu trao
đổi với các ông về một số chủ
đề gom lại với nhau bằng những “từ móc
nối”: “tiền của bất chính”, “khôn khéo”, “tín
nhiệm”.
Bắt đầu là dụ ngôn
người quản gia khôn khéo. Dụ ngôn này có
thể được gợi lên từ một sự
kiện nào đó trong đời thường.
Thoạt đầu, dụ ngôn khiến chúng ta bỡ
ngỡ vì nó mô tả một người quản gia, do cách
quản lý lãng phí - “đã phung phá của cải nhà chủ “ - nên bị ông chủ cho nghỉ việc.
Lao động chân tay thì không nổi,
ngửa tay ăn xin thì xấu hổ, anh ta đã khéo xoay
xở, để tới đâu chăng nữa, vẫn
bảo đảm được tương lai: “Mình
biết phải làm gì rồi “, anh tự nhủ. Thế là không một chút chần chừ, nhân
vật của chúng ta cho gọi “từng con nợ” của
chủ lại, và trước mặt mình, anh ta cho phép
họ sửa lại số nợ. Đúng là dịp
may ngàn năm một thuở, bởi vì thủ đoạn
này cho phép giảm món nợ từ 100 phuy dầu xuống
chỉ còn 50 (bớt khoảng 2000 lít), và từ 100 giạ
lúa xuống chỉ còn 80 (bớt khoảng 6000 ký). Từ
nay, mọi người đều đồng lõa với
nhau giữ kín bí mật: đám con nợ dĩ nhiên sẵn
lòng giữ thinh lặng để được hưởng
mục vụ làm ăn quá lời; còn
người quản gia thì an tâm “sau khi mất chức
quản gia, sẽ có người đón rước mình
về nhà họ”.
2. Một bài học
cho “con cái ánh sáng”
Chủ khen tên quản gia bất lương đó
đã hành động khôn khéo chắc chắn không phải
vì cái trò gian lận kia. Nhưng
vì tính khôn léo và nhanh nhạy đáng noi gương bắt
chước của anh ta trước một tính thế khó
khăn để bảo đảm tương lai cho mình.
Mong sao “con cái ánh sáng”, tức là những môn đệ
của Đức Giêsu, hãy học đòi nơi “con cái
đời này”, để có được sự khôn khéo
và nhanh nhạy tương tự trong việc ưu tiên
chọn lựa Nước Trời, và phục vụ Thiên
Chúa và anh em hơn tất cả mọi sự!
J. Dupont giải thích: “Lên tiếng với đám
đông hiếu kỳ và hoang mang, bất đinh,
Đức Giêsu tìm cách làm cho họ hiểu rằng sứ
mạng Người lệnh nhận từ nơi Thiên Chúa
đang đem lại cho con người một thời
cơ trọng đại, phải khẩn trương có
thái độ chọn lưạ phù hợp với lời
kêu gọi của Người. Người ta phải
quyết định ngay đừng để quá muộn:
hạnh phúc đời dời của mỗi người
tuỳ thuộc ở đây” (“Assemblées du Seigneur”, số 56,
trg 70-71).
- Như vậy, bài học dụ ngôn muốn dạy
đã rõ ràng sáng sủa. Đức Giêsu nói tiếp:
“Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết, hãy dùng
tiền của bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền bạc, họ
sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh
cửu”. Nói cách khác, hãy xử sự khôn khéo làm sao
để tiền của vật chất mà chúng ta chỉ
là kẻ quản lý - không trở thành một sức
mạnh thống trị và làm nô lệ con người,
nhưng trở thành phương tiện phục vụ tình
nghĩa anh em, củng cố tình liên đới và sự
chia sẻ, xây dựng mối hiệp thông giữa con
người với nhau.
Tóm lại, theo nhận xét của H.
Cousin, đây là một lời nhắn nhủ: các môn
đệ phải biết cách sử dụng đồng
tiền cho khôn khéo, theo viễn tượng của
Nước Trời. Nếu người quản gia bất
lương kia đã biết lợi dụng của cải
trần thế để mua lấy bạn bè và phòng xa cho
tương lai của mình trong cuộc đời này, thì
người Kitô hữu càng phải biết chuẩn bị
như thế nào cho cuộc sống vĩnh cửu mai sau
bằng cách chia sẻ mới người nghèo qua việc
rộng tay làm phước, để sau này chính những
người nghèo đó sẽ đón tiếp họ vào cõi
phúc của Thiên Chúa... Xử sự khôn khéo
chính là biết xem tiền bạc như phương
tiện chứ không phải là cứu cánh. Tiền là
bạc, là gian dối... bơi vì nó dễ trở thành
ngẫu tượng là so mới của cải chân thật
là bất diệt trên Nước Trời, nó chỉ mang giá
trị mong manh tạm bợ, đến ngày mỗi
người chúng ta phải từ giã cuộc đời,
xuôi tay bỏ lại tất cả khi ấy mới
thấy rõ tiền của chẳng là gì cả Triều
đại của đồng tiền rồi cũng
phải chấm dứt” (L'Evangile de Luc”, Centurion, trg 217).
Rồi, Đức Giêsu kết luận bằng
một câu châm ngôn theo kiểu triết lý khôn ngoan: “Anh em
không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi tiền
của được!”. Giữa Thiên
Chúa và tiền của không thể có chuyện bắt cá hai tay được! H. Cousin tiếp
tục nhận xét: “Từ khi Thiên Chúa xuất hiện trên
thế giới này người bị đặt
trước một sự chọn lựa triệt
để, qua cung cách sử dụng tiền của,
người Kitô hữu phải chứng tỏ mình chỉ
lệ thuộc vào một mình Thiên Chúa” (sđd, trg 218).
|