Cây táo và miếng vải
trắng
(Trích
trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Richard Pidell có viết một câu
chuyện ngắn nhan đề: “Đứa con trai của
một ai đó” (Somebody’s son). Câu chuyện mở
đầu với một cậu bé tên là David bỏ nhà ra
đi sống bụi đời. Vì khổ quá, không chịu
nổi, cậu bèn viết một lá thư gửi về
nhà cho mẹ bày tỏ niềm hy vọng được ông
bố cổ hủ tha thứ cho cậu và chấp nhận
cậu làm con trở lại. Lá thư như sau: “Mẹ kính
mến, trong một vài ngày nữa con sẽ đi ngang qua
nhà. Nếu bố bằng lòng nhận con trở lại, thì
mẹ yêu cầu bố cột một miếng vải
trắng lên cây táo hồng ở miếng đất
cạnh nhà chúng ta”. Vài ngày sau, David lên tàu hỏa đi
về. Trong lúc tàu hỏa lao nhanh đến nhà thì hai hình
ảnh cứ liên tục hiện ra trong trí cậu ta: khi thì
trên cây táo có cột một miếng vải trắng, khi thì
trên cây chẳng cột một miếng vải trắng nào.
Tàu hỏa càng tiến gần nhà, trái tim David càng đập
nhanh hơn. Không bao lâu nữa cây táo sẽ hiện ra ở
khúc quẹo, nhưng David không dám tự mình nhìn tới vì
sợ nhỡ không có miếng vải trắng cột ở
đó. Thế là cậu quay sang người đàn ông bên
cạnh ấp úng nói: “Thưa ông, ông có thể làm ơn giúp
cháu một việc không? Vào khúc quẹo bên tay mặt, ông
sẽ thấy một cây táo. Ông làm ơn cho cháu biết trên
cành cây táo đó có một miếng vải trắng không nhé”.
Khi tàu hỏa rầm rập
lướt qua cây táo, David nhìn chăm chăm về phía
trước. Đoạn run run giọng, cậu hỏi
người đàn ông: “Thưa ông, có một miếng
vải trắng nào treo ở cành cây táo đó không?” Ông ta
sửng sốt trả lời: “Ồ, nầy cậu bé,
cành cây nào ta cũng thấy có một miếng vải
trắng cả!”
Anh chị em thân mến,
Thiên Chúa cũng đối xử
với chúng ta như thế. Phiêu lưu trong tội
lỗi, chúng ta chỉ cảm thấy chán chường
thất vọng. Nhưng Thiên Chúa không bao giờ thất
vọng về chúng ta. Ngài chờ đợi chúng ta từng
giây từng phút. Tình yêu của Ngài vượt lên trên
mọi tính toán, đo lường của chúng ta. Người
con hoang đàng trong Tin Mừng chỉ xin được
đối xử như một người làm công trong nhà,
nhưng người cha đã phục hồi anh trong
tước vị làm con. Ông đã xỏ nhẫn cho anh,
mặc áo mới cho anh và sai mở tiệc ăn mừng.
Phải, Thiên Chúa yêu thương và tha
thứ hơn cả sự chờ mong của chúng ta. Đối
với Chúa, mỗi người chúng ta đều đáng
kể, không thể có gì khác thay thế được. Mỗi
con người là như một con chiên trong đàn, phải
được chăm sóc như nhau, không được
để thất lạc. Chính mươi chín con chiên yên
lành không làm nguôi lòng thương đối với một
con chiên lạc. Thiên Chúa cũng cuống quýt như một
bà già nghèo đánh mất một đồng bạc quý. Phày
hì hục moi móc mọi ngóc ngách trong nhà để tìm cho
bằng được. Như người cha già, con mình
đã hư quá thể mà trong lòng vẫn lo lắng không
nguôi, vẫn không thôi chờ đợi đến mỏi
mòn, cho đến lúc ôm lại đứa con vào lòng và
rạo rực vui sướng không gì kìm hãm được
và cả Thiên đàng cũng vui lây, vui sướng vì
một người tội lỗi ăn năn trở
lại hơn cả vui sướng vì chính mươi chín
người lành thánh không cần sám hối ăn năn.
Thiên Chúa rất khác chúng ta. Đối
với Ngài, mỗi con người là như một khúc
ruột của mình. Ngài thương mỗi người,
để ý chăm sóc mỗi người như chỉ có
một không hai trên đời. Nếu chúng ta lỡ lạc
đường, Ngài tạo mọi điều kiện
để ta có thể trở về. Và điều kiện
duy nhất Ngài đòi hỏi là tin vào tình thương tha
thứ của Cha để mà dám trở về. Sự
trở về của con chiên lạc đem lại niềm
vui cho người mục tử nhiều hơn niềm vui
có chín mươi chính con ở lại trong đàn.
Thưa anh chị em,
Đến đây, đáng lẽ
dụ ngôn về người cha nhân hậu đã có thể
kết thúc rất đẹp với nỗi vui mừng
của người cha. Nhưng Chúa Giêsu lại nối thêm
cái đoạn cuối về người con cả. Chúng ta
cũng nên dừng lại một chút với thái độ
của người con cả để hiểu hết ý
Chúa muốn dạy chúng ta qua dụ ngôn nầy.
Người con cả là một
người con chí thú làm ăn ở nhà với cha, nhưng
xem ra quan hệ với cha không được thân mật,
thẳng thắn. Tuy ở nhà với cha nhưng lòng vẫn
xa cách. Và kết quả là người con cả đã không
hiểu và không chấp nhận nổi cách xử sự
của cha đối với đứa em của anh
vừa trở về. Do đó, thay vì nhập tiệc chia
vui với cha và với em, người con cả đã
dừng lại ở cửa, tự mình đứng ở
thể tách biệt với gia đình sum họp.
Người con cả ở đây tiêu
biểu cho nhóm người Biệt phái Pharisêu trong dân Do
Thái. Họ tưởng rằng họ trung thành với Thiên
Chúa và đáng được Chúa thương, có quyền
hưởng gia tài, rồi khinh bỉ các dân ngoại và
những hạng người mà họ cho là tội lỗi.
Thì ra, Tin Mừng hôm nay là một Tin Mừng đối
với người tội lỗi sám hối trở
về, nhưng đồng thời lại cũng là
một lời cảnh cáo đối với những
người “ở trong nhà”, những người
tưởng mình đạo đức, tốt lành. Người
con cả, bao nhiêu nămm ai cũng tưởng là ngoan ngoãn
tốt lành lắm. Đến ngày em của anh hồi sinh
và trước niềm vui vô bở của người cha,
anh đâm ra hậm hực, bực tức… thì ra bề ngoài
anh ngoan, nhưng nội tâm của anh thì cay nghiệt, tù
túng, đầy những ghen tị, sát phạt. Cả anh
nữa, anh cũng chẳng hiểu thế nào là lòng
thương xót. Cuối cùng anh không muốn bước vào
lòng thương xót đó. Anh chưa gặp được
Thiên Chúa. Anh vẫn ở ngoài ơn cứu độ. Dụ
ngôn cho thấy, người cần trở lại hơn
hết chính lạ người con cả, người con
vẫn ở nhà với cha nhưng lòng thì không ở cùng
với cha.
Anh chị em thân mến,
Hãy tin vào tình thương yêu vô bờ
bến của Thiên Chúa mà trở về với Ngài, nếu
chúng ta lỡ lạc đàng, sa ngã. Và hãy khoan dung tha thứ
cho những người anh chị em, nếu chẳng may có
ai trượt chân vấp ngã. Phải tìm đến với
người anh chị em đó để giúp họ trở
lại với Chúa là Cha yêu thương. Đừng có thái
độ lên án, loại trừ như thái độ
của người con cả trong dụ ngôn. Trái lại,
hãy vui mừng vì đã giúp được một
người anh em gặp lại niềm vui cứu
độ. Hãy coi thái độ khoan dung, quảng
đại yêu thương tha thứ của người
cha trong dụ ngôn là hình ảnh của lòng nhân từ
thương xót của Thiên Chúa, để chúng ta biết
đối xử với những người anh em như
Chúa đã đối xử với chính chúng ta.
“Lạy Chúa, xin tỏ lòng thương
xót con, và lấp đầy trái tim con tình yêu tha thứ
của Chúa. Con là đứa con thứ đã bỏ nhà ra
đi rồi lại trở về. Con cảm ơn Chúa
đã đón nhận lại con. Và con cũng là người
con cả đã từng khư khư không chịu tha
thứ cho anh chị em con như Ngài đã tha thứ cho con.
Vậy xin Chúa hãy chạm vào trái tim con với tình yêu tha
thứ của Ngài. Để rồi sau khi an nghỉ trong
cõi chết, con sẽ thức dậy trước thánh nhan
Ngài mãi mãi cùng với anh chị em từng được
con tha thứ lỗi lầm”. Amen.
|