HÀNH TRÌNH TRONG ĐỨC TIN
Trong một bài viết
cho tạp chí The Tablet (tháng 4-2000) Mục sư Ignotos nói rằng
có hai cách
tiếp cận đời sống: cách tiếp cận của một người đặt kế hoạch và của một người hành hương. Người đặt kế hoạch thích làm chủ
toàn bộ đời sống mình và có
thể đặt kế hoạch cho mỗi giai
đoạn tuỳ theo những
mục tiêu đã định trước. Người
đặt kế hoạch theo
sự gợi ý của xã hội
về những điều mà xã hội cho
là thành công, và dành
phần lớn thời gian để sống phù hợp với
phong cách sống và các
giá trị của những người khác. Họ thất vọng đắng cay nếu thất bại trong việc hoàn thành những
mục tiêu ấy.
Trái lại, người hành hương là người chấp nhận đời sống như một gói quà
mà người ấy mở ra khi sống
đời sống đó, vì dù
có cố gắng đến đâu, chúng ta không bao
giờ có thể hoàn toàn làm chủ
sự việc xảy ra. Người ấy không
để cho thất bại và chán nản
làm nhụt chí, nhưng xem chúng như
cơ hội cho sự trưởng
thành tâm linh. Không giống như
người đặt
kế hoạch, người hành hương không bao giờ cảm
thấy hoàn toàn thoải mái, dễ chịu
với những giá trị của
xã hội.
Người đặt
kế hoạch từ chối sống với đức tin. Trái lại, người
hành hương sống bằng đức tin. Dù biết
rằng đời sống đầy nguy hiểm, người hành hương vẫn khẳng định nó. Dù ý thức sự
bấp bênh hoàn toàn của
thân phận con người, người
ấy vẫn hoan hỉ. Đó là cốt lõi
của đức
tin. Người ấy
đặt chính mình vào đôi
tay của
Thiên Chúa, và do đó mở
rộng tâm hồn mình cho Ơn Chúa
chở che. Người ấy cử hành giây
phút hiện tại và do đó có thể
sống cuộc đời đến mức cao nhất.
Ápraham là một
gương mẫu cao cả của
đức tin trong Cựu Ước (Bài đọc 2). Ông là một người hành hương tinh tuyền. Theo lời
của Thiên Chúa ông tự
làm mình mất gốc, rời bỏ gia đình và
dân tộc của ông, và bắt đầu
lên đường đến một vùng đất mà Thiên Chúa
đã hứa sẽ chỉ cho ông; ở đó ông sẽ
trở thành tổ phụ của một dân tộc to lớn. Đó là một cuộc hành trình đi vào
một xứ sở chưa biết. La bàn duy nhất mà ông có
chính là đức tin vào Thiên Chúa.
Chúng ta là những
con cháu tinh thần của Ápraham. Chúng ta chứng tỏ mình là
những con cháu chân chính của
Ápraham bằng việc bắt chước đức
tin của ông. Đời sống thì đầy dẫy những điều bấp bênh. Giống như Ápraham, chúng ta hành
trình vài nơi không biết. Nói cho cùng chúng ta không
biết điều gì nằm sau
khúc quanh kế tiếp trên đường đời. Tuy nhiên,
bất chấp nhưng đế chế và thất
bại, chúng ta vẫn tiếp
tục hành trình như là những người hành hương nhớ nhung quê nhà
nơi mà những hy vọng của chúng ta được
thực hiện và đời sống thật của chúng ta sẽ bắt
đầu.
Với trọn vẹn đức tin, Ápraham đã chết mà không
nhìn thấy lời hứa của Thiên Chúa được thực hiện. Là những Kitô
hữu chúng ta dành cả
cuộc đời của mình để hành trình về vùng đất hứa trên trời. Nhưng khi chúng ta chết vẫn
chưa đạt được. Cũng
giống như Ápraham, chúng ta lữ hành
trong đức tin và chết trong
hy vọng.
Đặc biệt trong lúc chết, chúng ta được
mời gọi noi gương đức tin của Ápraham. Lúc chết chúng
ta phải để mọi sự lại đằng sau, và bắt đầu
ra đi đến một vùng đất xa lạ. Nhưng nếu chúng ta đã
sống bởi đức tin thì bước cuối cùng trong cuộc
hành trình ấy sẽ không khó khăn
hơn bất cứ những bước nào trước đó.
Là những Kitô hữu, chúng ta phải
ý thức rằng chúng ta không
lẻ loi trong cuộc hành hương của đời sống. Chúng ta thực
hiện cuộc hành hương ấy như là những thành viên của
một cộng đoàn sống đức tin. Đức
tin của cộng đoàn sẽ nâng đỡ khi đức tin của chúng ta còn non yếu.
Đồng thời,
giống như người đầy tớ mà Đức
Giêsu nói đến, chúng ta phải cố
gắng trung tín với Thiên
Chúa và trung
tín với nhau. Một trắc nghiệm thật sự về lòng trung tín
là luôn luôn
trung tín cho dù gặp
cản trở và thất bại,
cả khi chỉ là sự
trung tín trong những điều nhỏ bé và tin rằng
đời sống chúng ta mới
thật sự quan trọng và chúng ta
có thể làm ra cái
khác. Chúng ta nên tìm
thấy lòng can đảm và hy vọng trong
những lời của Mẹ Têrêxa: “Chúng ta không được
kêu gọi để thành công nhưng chỉ để sống trung thành.”
|