BÀI
LỜI CHÚA 65
THẬT THÀ không dỐi
trá
Trích
thư gửi tín hữu Êphêsô 4.23-29
23Hãy để
Thần khí canh tân đổi mới anh em thấu tận
trí khôn. 24Hãy mặc lấy người mới
đã được dựng nên theo (hình
ảnh) Thiên Chúa, trong công chính và thánh thiện bắt
nguồn trong sự thật.
25Bởi đó anh em
hãy bỏ hẳn dối trá, anh em mỗi người hãy nói
thật với người đồng loại, vì chúng ta
đều là chi thể của nhau.
26Có nóng
giận thì sao cho đừng mắc tội, chớ
để mặt trời lặn, mà cơn giận lại
chưa tan. 27Đừng để ma quỉ
thừa cơ!
28Người
trộm cắp, đừng trộm cắp nữa!
Phải hơn, hãy biết chịu khó tự tay
làm lành, để có gì chia sẻ với người túng
thiếu.
29Đừng có lời
hư từ nào lọt khỏi miệng anh em, nhưng
lời lẽ phải lương thiện, có phương
tài bồi, nếu gặp dịp cần, hầu sinh ơn
ích cho những ai nghe!
· Đó là lời Chúa ! -
Tạ ơn Chúa !
Suy niệm lời Chúa
Bản chất của ma quỉ là dối trá
lường gạt, như lời Kinh Thánh xác nhận : “Từ
khởi thủy, … nó đã không đứng vững trong
sự thật; khi nó nói dối là nó nói theo bản chất
của nó, vì nó là đồ điêu ngoa, và là cha sự láo
khoét.” (Ga 8.44). Nhưng nay, chúng
ta đã từ bỏ ma quỉ, không còn làm nô lệ nó
nữa : anh chị em hẳn còn nhớ lúc lãnh nhận Bí
tích Thánh Tẩy, anh chị em đã tuyên thệ như
vậy ; cũng như mỗi năm, ở đêm Canh thức
Phục sinh, anh chị em đã tuyên thệ lại : Chúng con
xin từ bỏ ma quỉ và tất cả những
quyến rũ của nó ; rồi anh chị em chọn Chúa
Giêsu làm Thầy, đi theo Chúa là Sự thật, bởi
vậy nhất thiết chúng ta phải đổi cách
ăn ở không thành thật mà có lẽ chúng ta đã
từng sống bấy lâu nay, theo lời Thánh thư Êphêsô
trên đây kêu mời :
23Hãy
để Thần khí canh tân đổi mới anh em
thấu tận trí khôn. 24Hãy mặc lấy người mới đã
được dựng nên tạo theo
Thiên Chúa, trong công chính và thánh thiện bắt nguồn trong
sự thật. 25Bởi đó anh em
hãy bỏ hẳn dối trá, anh em mỗi người hãy nói
thật với người đồng loại, vì chúng ta
đều là chi thể của nhau.” (Ep 4.23-25).
Việc
đổi mới ấy nói thì dễ, thực hành mới
khó, vì tự sức riêng mình, chúng ta không thể làm
được, bởi thế, Thánh
Phaolô phải nói : “Hãy nhờ
Thần khí canh tân”, vì chính Thiên Chúa đã hứa ban
Thần khí của Ngài cho chúng ta, để giúp chúng ta: “Chính Thần khí của Ta, Ta
sẽ đặt vào lòng các ngươi, Ta sẽ làm cho các
ngươi đi theo thánh chỉ, tuân giữ các phán
quyết của Ta và đem ra thi hành.” (Ed 36.27)
. Lúc ấy chúng ta sẽ được “mặc
lấy người mới đã được dựng
nên theo hình ảnh Thiên Chúa, trong công chính
và thánh thiện bắt nguồn trong sự thật” như đoạn Kinh Thánh trên đầu
nói. Ôi ! Tuyệt vời biết bao ! Chớ gì chúng ta
được ơn trở nên như vậy. thật hạnh phúc biết chừng nào !
Để góp phần vào việc này, xin đưa vài
suy nghĩ và thực hành :
a/ Chức vụ của lời nói
là phụng sự chân lý : lời nói chỉ
đạt tới tất cả vẻ cao đẹp
của chức năng nó - như ý Chúa muốn - khi nó
cống hiến đúng như sự thật. Cũng
như chiếc đồng hồ mà không chạy đúng
giờ, lúc nhanh, lúc chậm, lúc chết... Ra ngoài phố,
người ta hỏi : mấy giờ
rồi, ta nhìn vào đồng hồ, nó chết queo rồi !
Ôi quê quá ! Nếu sửa mãi không
được, thì ta chỉ còn đem bán lạc xoong..., hay
vứt vào thùng rác. Cũng vậy, khi lời nói và cung cách
cư xử của ta không đi đúng sự thật,
nghĩa là đúng như ta nghĩ trong lòng, và đúng như
chân lý của Chúa, thì lúc ấy, ta đã làm hỏng dụng
cụ Chúa ban là lời nói, ta đã phản bội chức
vụ của lời nói, và hậu quả là người
đời phỉ nhổ, người thân lánh xa... Không ai
muốn chơi hay làm ăn với hạng người
như thế ! Bởi vậy Chúa Giêsu
đã dạy : “Lời nói của anh em hễ là có thì phải nói có,
không thì nói không, còn ngoài ra là do từ Ác thần mà ra” (Mt
5.37). Lại có lời khác rằng : “Ta bảo các ngươi :
mọi lời hư từ người ta nói ra,
người ta sẽ phải trả lẽ ngày phán xét. Vì bởi lời ngươi nói, ngươi
sẽ được trắng án, và bởi lời
ngươi nói, ngươi sẽ bị kết án” (Mt
12.36-37).
Mặc dầu xã hội bên ngoài có
điêu ngoa, điên đảo đến đâu,
người Kitô hữu và gia đình Kitô hữu cứ
đi cho đúng đường Chúa dạy.
b/ Chính bản thân mình
tập sống theo lời Chúa rồi, chúng ta còn phải dạy
cho con cái để cả gia đình ta xứng danh là con cái
Chúa, Đấng đã phán : Thầy là Đường, là
Sự Thật và Sự Sống !” Việc huấn luyện
này cho con em ta phải làm ngay từ nhỏ : “Bé không vin,
cả gẫy cành”, tục ngữ đã nói thế. Trẻ
con tự bẩm chất rất hồn nhiên và ngay
thẳng, có thế nào nó tỏ ra thể ấy. Vì thế,
đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ ! Lúc còn nhỏ,
trí óc trẻ con chưa học ở người lớn
cách lừa lọc, dối gạt, bóp méo... Nó như
chiếc ống kính thu hình, có sao, in vào như vậy ; hay
như tờ giấy trắng, ta viết sao nó
được như vậy. Do đó, ngay từ nhỏ,
giúp cho con em in vào trí óc cái tập quán ngay thật.
Nhưng
có một nhận xét tâm lý
đáng lưu ý ở đây: chính vì khả năng
trí óc trẻ con còn hạn hẹp, nên nó thường chưa
có thể nhìn đúng những sự việc xảy ra,
lại chưa có đủ trí nhớ chính xác để nói
lại cho đúng, và khi nói ra, chưa đủ lời
đủ cách để diễn tả cho đúng, nhất
là vì tưởng tượng của trẻ vô cùng phong phú
và sống động (nó có thể thưởng
tượng cái ghế nó đang ngồi rung rinh là con
ngựa đang phi...), thế là điều nó nói ra có khi không
hoàn toàn đúng, ta có cảm tưởng nó nói dối, nói sai
sự thật và trừng phạt. Và khi ấy, những phụ
huynh thiếu hiểu biết về tâm lý nhi đồng,
sẽ gây ra hậu quả tai hại là làm mất sự tin
cậy, cởi mở của con em..., chúng cảm thấy
lạc hướng, mất an toàn, vì thấy tại sao mình
nói như mình hiểu, lại bị trừng phạt,
đánh mắng... Và rồi, vì cảm thấy nói như lòng
cảm nghĩ, thì bị phụ huynh đánh mắng, nó
sẽ học cách nói dối, nói khác cái nó nghĩ để
chiều lòng người lớn, thế là nó đâm mất
ngay thẳng và thật thà. Học sinh cũng vậy, chúng
nói dối thường là vì lo âu sợ hình phạt,
hoặc vì thấy thầy, cô không tin cậy vào chúng...
Bởi vậy, ở điểm này, phụ huynh phải kiên nhẫn và biết
thông cảm với những khuyết điểm
tâm lý non yếu của chúng, và hướng dẫn từ
từ : với tuổi lớn dần, khả năng trí óc
phát triển của chúng sẽ biết gạn lọc
đâu là sự thật, đâu là sự tưởng
tượng. Khi khả năng diễn tả, ngôn từ
giàu có hơn, chúng sẽ nói trúng hơn. Vậy, điều
cần nhất là phụ huynh đừng vội gán tội
nói dối, điêu ngoa cho chúng, mà hãy biết tinh
tường nhận xét, rồi thông cảm và uốn
nắn từ từ, chỉ cho chúng thấy phải nói
thế nào cho chỉnh... Làm như vậy, con em sẽ
biết ơn cha mẹ, cha mẹ sẽ sung sướng vì
được con cái tin cậy, cởi mở với mình.
Mà chỉ giáo dục được, khi con cái tin cậy và
cởi mở. Lòng chúng mà một lần khép kín hẳn
lại, thì ta giáo dục mấy, dạy dỗ mấy
cũng vô ích, chỉ trợt ra ngoài, hay đụng vào
một cánh cửa đóng kín.
c/ Một điều
cũng rất quan hệ là tránh
gương xấu. Ai cũng biết : con em coi
người lớn, cách riêng cha mẹ, là gương
mẫu, nó nhìn theo mà bắt chước, mà học cách
sống làm người. Tục ngữ có câu : Cha nào con
nấy, Hổ phụ sinh hổ tử. Nó như tờ
giấy trắng, như ống kính thu hình, có sao ghi vậy
và làm theo. Nhưng có điều quái gở - đây là
một sự yếu đuối do nguyên tội truyền lại
- là học cái tốt thì ít, học cái xấu, cái dở thì
nhiều và rất mau. Xem thế, gương xấu
của cha mẹ, anh chị lớn cứ hàng ngày treo
trước mắt nó thật nguy hại biết chừng
nào ! Nói chung như vậy cũng đủ, chẳng
cần phải vạch ra từng điều, vì ai ai
cũng biết. Do đó, nhiều bậc cha mẹ đã không
ngờ đã chỉ đường sống bất chính,
sai trái, giả dối… cho con em mình ! Chắc nhiều
bậc phụ huynh quên trách nhiệm của mình về các
gương xấu trước tòa phán xét của Chúa. Chúa
đã cảnh cáo mạnh mẽ: “Kẻ
nào làm cớ vấp phạm cho một trong các kẻ
nhỏ này, thì thà nó bị khoanh cối đá vào cổ
rồi nhận chìm đáy biển còn hơn. Khốn cho
thế gian vì những cớ vấp phạm. Tất nhiên
không thể tránh việc có gương xấu, song khốn
cho kẻ làm dịp gây gương xấu và vấp
phạm...” (Mt 18.6-7).
Ngược lại, chúng ta xác tín rằng : dù ngoài xã
hội có đầy dẫy gương xấu về gian
dối, nếu trong gia đình, cha mẹ đã nhờ
ơn Chúa và biết lấy lời Chúa mà uốn nắn con
cách khéo léo, để tâm hồn nó nhiễm tính ngay
thẳng, thật thà, thì ảnh hưởng xã hội không
thể lung lay tâm hồn nó được, hay nếu có,
cũng chỉ phần nào thôi ! Phải công nhận, chu toàn
bổn phận này, là công việc rất cực nhọc,
đòi hỏi cha mẹ, phụ huynh nhiều công phu và kiên
nhẫn…Chỉ cha mẹ, phụ huynh nào có tình thương
con rất nhiều mới sẽ làm được.
Tiếc thay, thời nay do hoàn cảnh xã hội nhiều
cạnh tranh gay gắt, do công việc nhiều và căng
thẳng, cha mẹ không có đủ sức, không đủ
thời giờ chăm sóc con cái cho đủ…
đ/ Trong số
những ảnh hưởng xấu bên ngoài, phải kể
đến các phương tiện truyền thông
đại chúng như các mạng, phim ảnh, báo chí,
truyền hình, sách truyện... Vì trục lợi vô
lương tâm, người ta đã cho ra đời
những văn hóa phẩm, trong đó trình bày sự gian
xảo, dối trá, lường gạt, căm thù, tranh cãi
như những phương thế hữu hiệu và
rất tự nhiên để dành quyền lợi,
để mưu sinh, để có tiền tiêu xài,
để làm giàu... Cha mẹ có lòng muốn con em mình nên
người thật thà, thì sẽ lưu tâm chỉnh
đốn cách khéo léo những sự trình bày sai lệch
đó. Cấm con em đọc mọi sách báo, xem mọi phim
ảnh là điều không thể làm được...
Vậy, tốt hơn cả là hướng dẫn chúng xem
và đọc sao cho khỏi bị tổn hại. Hẳn ta
còn nhớ ví dụ : cá vàng sống trong bồn nước
hư thối, cứ sống mãi trong đó, tất nó
sẽ nhiễm bệnh. Vậy phải thanh lọc, giải
độc bồn nước ấy đi, tức là hướng
dẫn cho con em biết học cái tốt, trừ cái
xấu trình bày trong các văn hóa phẩm nói trên, chúng sẽ
lành mạnh.
Trong công cuộc trường kỳ giáo hóa, cha mẹ
phải kiên nhẫn làm thường xuyên, chứ không
chỉ lâu lâu mới la om sòm vài câu là đủ bổn
phận. Chúng ta quá bận bịu trăm công ngàn việc,
đúng vậy, song nếu ta thương con cái thật lòng
và muốn nó hạnh phúc, ta phải cố gắng thôi. Trong
cuộc giáo hóa, phụ huynh không những phải kiên
nhẫn - điều rất cần ! - mà còn phải
nhẹ nhàng, êm ái, có chừng mực, đầy thông
cảm và yêu thương, gây nơi con tình cảm tin
cậy, nhất là phải khuyến khích con làm điều
thật thà, ngay thẳng, một thành công nhỏ của
chúng, ta cũng nên khen thưởng, khích lệ. Chớ nóng
nảy, đánh mắng làm chúng thấy nặng nề và
đâm khiếp đảm, tuyệt vọng và chai lỳ.
Chúng là cây non mà, sao lại đối xử với chúng
ngang tầm với mình, đòi chúng phải có ngay những
tâm tình mà chính mình phải mất cả đời mới tập
được ! Kinh Thánh đã dạy : “Hỡi các
người làm cha, đừng gắt gao làm phẫn chí
uất hận con cái, kẻo chúng đâm tuyệt vọng”
(Cl 3.21).
Trong giờ cầu nguyện và học Lời Chúa
tại gia đình này, ta hãy cùng nhau xin Chúa chúc lành cho công
cuộc giáo dục của ta, cũng xin Chúa ban ơn cho
cả chúng ta - những phụ huynh và người
trưởng thành - được biết dùng lời nói
của mình cho đúng ý Chúa.
Tích
truyện
Ông chủ
kia một hôm sai đầy tớ ra chợ :
- Hãy mua cái gì ngon nhất về cho
ta uống rượu !
Người
đầy tớ đi chợ, mua cái lưỡi heo,
về xào lăn thật ngon đem lên. Ông chủ ăn khen
ngon. Lần sau, ông lại sai đi chợ, nhưng mua món gì
dở nhất. Người đầy tớ cũng
lại mua lưỡi heo. Ông chủ ăn xong, ngạc nhiên
hỏi :
- Tại sao lần trước, ta
sai ngươi mua đồ ăn ngon nhất, ngươi
cũng mua cái lưỡi, lần này mua đồ dở
nhất cũng là cái lưỡi ?
- Thưa ông chủ,
đúng thế, vì cái gì tốt lành cũng do cái lưỡi,
mà cái gì xấu xa người ta nói ra cũng do cái
lưỡi. n
|