Trừ phi các
ngươi hối cải – McCarthy
(Trích
trong ‘Phụng Vụ Chúa Nhật và Lễ Trọng’)
Suy
Niệm 1. MỘT CƠ HỘI THỨ HAI
Người Pharisêu không có thì giờ dành
cho người tội lỗi. Họ tin rằng những
người đó chỉ là đồ bỏ đi.
Đức Giêsu không đồng ý, và kể lại cho
họ nghe một câu chuyện:
Vườn nho là một nơi rất
đặc biệt, thường chỉ dành ra để
trồng nho mà thôi. Tuy nhiên, trong dụ ngôn của mình,
Đức Giêsu lại nói về một cây vả
được trồng trong một vườn nho. Vào
thời kỳ đó, điều này không phải là bất
thường. Đất đai quá khan hiếm, đến
nỗi người ta phải trồng cây ở bất
cứ chỗ nào có thể được. Vậy chúng ta
đang có một cây được trồng ở một
nơi rất đặc biệt.
Thông thường, một cây vả
phải mất ba năm mới trưởng thành. Nếu
đến lúc đó, mà nó vẫn không trổ sinh hoa quả,
thì chắc chắn nó sẽ không thể nào đơm hoa
kết trái được. Đây là trường hợp
thân cây mà Đức Giêsu đang nói đến. Sau ba năm,
người chủ vườn đến xem, và nhận
thấy thân cây này vẫn cứ cằn cỗi. Ông ta đã
kết luận rằng đó là một thân cây vô dụng. Nó
đã rút chất bổ dưỡng từ lòng đất,
mà không hề trả lại gì cả, phải chặt nó
đi thôi, vì nó chiếm mất khoảng không gian có giá
trị. Thế là ông bảo người làm vườn
chặt bỏ thân cây này.
Nhưng vốn là một người có
nhiều hiểu biết về cây vả, và
là một người rất kiên nhẫn, nên người
làm vườn đã đáp lại: “Thưa ông xin cứ
để nó lại năm nay nữa. Tôi sẽ vun xới
chung quanh, và bón phân cho nó. May ra sang năm, nó có trái, nếu
không, thì chúng ta sẽ chặt nó đi”.
Người chủ vườn
đồng ý. Chúng ta không được nghe kể thêm
điều gì sẽ xảy ra cho cây vả đó, nhưng
không thành vấn đề. Đức Giêsu đã cho
thấy quan điểm của Người: Tương
tự như người làm vườn kiên nhẫn
với cây vả, cũng vậy, Thiên Chúa rất kiên
nhẫn với các tội nhân.
Bài Tin Mừng này gợi lên bài Tin
Mừng về cơ hội thứ hai. Thiên Chúa rất kiên
nhẫn. Lịch sử Giáo Hội đầy rẫy các ví
dụ về những cây vả cằn cỗi, nhưng
cuối cùng cũng đã trổ sinh hoa quả; nói cách khác,
đó là các tội nhân đã hối cải và nên thánh.
Môsê, nhân vật trung tâm của Bài
đọc 1, là một gương mẫu tốt
đẹp. Khi còn trẻ, ông đã giết chết một
người khác. Tuy nhiên Thiên Chúa không hề loại bỏ
ông. Thật vậy, ông có tính tình nóng nảy. Nhưng nơi
ông vẫn có điểm tốt. Ông là một ngài hiếm có
–loại người không thể chấp nhận
đứng yên, khi nhìn thấy xảy ra điều bất
công hoặc tội ác. Chính nhờ tính cách này, mà Thiên Chúa
đã chọn ông trong việc dẫn dắt dân của
Người từ tình trạng nô lệ đến với
tự do.
Người ta có thể cho rằng
Einstein là người có trí tuệ vĩ đại nhất
thế kỷ 20. Tuy nhiên, đến năm lên 2 tuổi, ông
vẫn chưa biết nói. Cha mẹ của ông rất lo
lắng cho ông, đến nỗi họ đã đưa ông
đi khám bác sĩ. Sau này, một trong những giáo viên
của ông rất thất vọng về ông, đến
nỗi đã nói rằng “Anh sẽ không bao giờ đáng
giá một chút gì cả”, bởi vì chưa hề có dấu
hiệu nào về sự vĩ đại của ông trong
tương lai. Nhưng cha mẹ và thầy giáo của ông
đã phán đoán về ông quá sớm. Một số
người phát triển một cách từ từ và chậm
trễ, nhưng điều đó lại càng tốt
hơn.
Nhưng loại người này cần
có một người nào đó tin tưởng nơi
họ, một người nào đó kiên nhẫn đối
với họ, nếu không, nhiều tài năng sẽ
bị mai một dần. Chúng ta có khuynh hướng hay
khắt khe với người khác, cho đến khi chính bản
thân chúng ta cần có một cơ hội thứ hai. Chúng ta
phải cởi mở tâm hồn với người khác,
bằng tấm lòng nhẫn nại và khoan dung, mà chúng ta mong
muốn cho bản thân mình.
Nhưng dụ ngôn này cũng cho thấy
rõ ràng đây như một cơ hội cuối cùng.
Nếu người ta khước từ hết cơ
hội này đến cơ hội khác, thì khi ngày cuối
cùng đến, không phải là Thiên Chúa không cho họ vào,
nhưng là họ cố tình chọn loại trừ bản
thân. Nhưng ai trong chúng ta muốn cho mình trở nên cằn cỗi, trong khi chúng ta có thể trổ
sinh hoa quả?
Suy
Niệm 2. LỜI KÊU GỌI THỐNG HỐI.
Cây vả trong câu chuyện của
Đức Giêsu là một thân cây rất đặc biệt,
bởi vì nó được trồng trong một vùng
đất đặc biệt -vườn nho. Mặc dù
được như vậy, nhưng thân cây này lại
cằn cỗi. Tuy nhiên, nó vẫn được tạo cho
một cơ hội khác. Cây vả tượng trưng cho
dân Israel được trồng trong
vườn nho của Chúa. Tình trạng cằn cỗi
của nó tượng trưng cho tình trạng cằn
cỗi của dân Israel trước mặt Thiên Chúa.
Đức Giêsu bắt đầu
sứ vụ của Người bằng lời kêu gọi
thống hối: “Anh em hãy hối cải, vì Nước
Trời đã gần đến”. Ngày nay, thông qua tiếng
nói của Giáo Hội, chúng ta cũng được kêu
gọi cùng một lời kêu gọi đó. Lời kêu
gọi sám hối ở ngay trung tâm của Tin Mừng.
Đức Giêsu nói ra lời kêu gọi này, không chỉ cho
những người tội lỗi, nhưng là cho những
người tốt lành. Thật vậy, Người nói
với tất cả mọi người, không có ngoại
lệ. Nhưng bạn có thể hỏi rằng:
Điều này có thể diễn ra như thế nào
–người tốt lành cần phải thống hối
sao?
Trong trường hợp những
người tốt lành, đối với họ, sự sa
ngã hệ tại ở việc tốt lành mà họ đã
không thực hiện. Đây là sự công kích chính yếu
của dụ ngôn nói về cây vả cằn cỗi. Cây
vả này bị coi như không đạt yêu cầu, không
phải vì nó tạo ra những quả vả có chất
độc, nhưng bởi vì nó không hề trổ sinh
bất cứ hoa quả nào. Nếu nó không sinh quả, thì
cây vả đó còn để làm gì?
Hiếm khi người Kitô hữu
tự hỏi mình câu hỏi: Tôi đã thiếu sót không làm
gì? Lời kêu gọi thống hối không chỉ là lời
kêu gọi tránh xa sự dữ, mà còn là lời kêu gọi
“trổ sinh hoa quả” của lối sống tốt
đẹp. Đó là nguyên nhân tại sao lời kêu gọi
này phù hợp cho tất cả mọi người.
Lời kêu gọi thống hối
của Đức Giêsu làm cho chúng ta bối rối, mà chúng
ta thì không thích bị gây rắc rối. Chúng ta muốn cho
cuộc sống của mình được yên ổn,
một cuộc sống có thể chứa đựng nhiều
sự ích kỷ. Có thể chúng ta không phạm phải
một tội trọng nào, tuy nhiên, chúng ta có thể rất
ích kỷ, rất hay đòi hỏi, rất thiếu sự
quan tâm. Nhưng chúng ta lại không muốn hay biết, ít
nhiều chúng ta đã làm bất cứ điều gì, theo
bản chất này của chúng ta. Chúng ta được kêu
gọi ra khỏi thói ích kỷ, để trở nên
người biết quan tâm đến kẻ khác, và tập
trung vào Thiên Chúa.
Chắc hẳn là hầu hết chúng ta
đều không có bất cứ giây phút chuyển biến
vĩ đại nào, giống như Môsê đã có. Hôm
trước, ông mời đi chăn giữ đàn cừu
của ông, ngày hôm sau, ông lại dẫn dắt một dân
tộc bị áp bức đi tới tự do. Nhưng
sự biến đổi là một điều thú vị.
Đây là một tin vui, là một lời kêu gọi thoát
khỏi tình trạng nô lệ của thói ích kỷ và
tội lỗi, để đến với cuộc
sống của tự do và ân sủng. Đây còn là một
lời kêu gọi thoát khỏi cuộc sống cằn
cỗi để đến với một cuộc
sống mang lại kết quả. Đây chính là lời kêu
gọi đi vào trong niềm vui của Nước
Trời. Tuy nhiên, đây không phải là điều gì đó
mà chúng ta có thể đạt được một
lần cho tất cả, nhưng lôi kéo theo cả một
quá trình lớn lên và phát triển. Cuộc sống Kitô
hữu là một quá trình liên tục hoán cải.
Dụ ngôn của Đức Giêsu
chứa đựng một lời cảnh báo và đe
doạ. Mục đích của dụ ngôn này là để
chỉ ra cho chúng ta rằng có thể chúng ta đang bỏ
lỡ, hoặc thiếu sót, hầu cho chúng ta có
được một cuộc sống sâu xa, phong phú và chính
đáng hơn. Chúng ta hãy để cho những kẻ suy
nghĩ rằng họ đang an toàn, biết sống có ý
thức, để khỏi bị sa ngã. Không ai bị sa ngã
nhiều cho bằng người cho rằng mình không thể
được cứu độ.
NHỮNG
CÁCH TIẾP CẬN KHÁC.
1. Điều mà chúng ta nhận thấy
được trong sự kiện bụi gai đang
bốc cháy, đó là sự quan tâm của Thiên Chúa
đối với dân Người.
Thiên Chúa đã nghe được
tiếng kêu cứu của dân Người đang bị nô
lệ, và Người đã sai Môsê đi giải phóng cho
họ. Ngọn lửa là biểu tượng của tình
yêu. Tình yêu của Thiên Chúa không hề bị suy giảm khi
cho đi.
Điều gì nơi Môsê làm cho Thiên Chúa
nhận thấy rằng ông đúng là người
để dẫn dắt dân của Người từ tình
trạng nô lệ đến với sự tự do? Kinh
Thánh không nói nhiều với chúng ta về tính cách của
người thanh niên Môsê. Kinh Thánh không nói rằng ông là
người tốt lành hoặc sốt sắng. Nhưng
Kinh Thánh kể lại cho chúng ta về ba giai đoạn
trong cuộc đời của ông, trước khi có sự
mặc khải trong bụi gai đang bốc cháy. Khi nhìn
thấy một người Ai Cập đang tấn công
một người Israel, ông đã can ngăn. Ông nhìn
thấy những người chăn cứu dân Midianite
ngăn cản các cô con gái của Jethro không được
cho đàn gia súc uống nước, đã can thiệp.
Tất cả những sự kiện
này đưa dẫn chúng ta đến cùng một kết
luận. Chúng chỉ ra cho chúng ta rằng ông là loại
người không thể chấp nhận đứng yên, khi
nhìn thấy một điều bất công hoặc tội
ác đang xảy ra. Vậy chúng ta có thể hiểu
được tại sao Thiên Chúa lại chọn ông,
để dẫn dắt dân của Người từ tình
trạng nô lệ đến với tự do.
Nhưng cảm nghiệm riêng tư
về Thiên Chúa có thể làm cho người ta ích kỷ.
Nhưng đây không phải là trường hợp của
Môsê. Cảm nghiệm của ông về Thiên Chúa càng lôi kéo ông
vào sứ vụ giải thoát dân tộc của ông.
2. “Vùng đất mà ngươi đang
đứng là vùng đất thánh”.
Tất cả trái đất mà Thiên Chúa
ban cho chúng ta đều là vùng đất thánh thiện, và xứng
đáng được đối xử bằng sự kính
trọng. Nhưng vùng đất thánh thiện nhất
vượt lên trên tất cả thì lại ở trong tâm
hồn chúng ta.
Trước hết, cơ thể con
người mang tính cách thánh thiện. Cơ thể chúng ta
là công trình của Thiên Chúa. Điều đó đủ lý do
để kính trọng và săn sóc cơ thể. Nhưng
Thánh Phaolô đưa ra cho chúng ta một lý do sâu xa hơn,
để kính trọng cơ thể. Ngài nói: “Thân thể anh
em là Đền Thờ của Chúa Thánh Thần”.
Tâm trí con người là thánh thiện.
Nhiều người mỗi ngày đầu lấp
đầy tâm trí họ bằng đủ mọi thứ
rác rưởi từ T.V. radio, báo chí v.v… Theo lời của
Thoreau “Người ta sẵn sàng chất chứa tâm trí mình
bằng những thứ rác rưởi –họ cho phép những
tin đồn vô căn cứ và những sự kiện
tạp nham xâm nhập vào tâm trí mình, mà đáng lẽ nên dành
để cho những suy nghĩ thánh thiện. Liệu tâm
trí con người sẽ là một phạm vi công cộng,
hoặc tự thân nó sẽ là một nơi thuộc về
thiên đường?”. Chúng ta nên phấn đấu đi
theo lời khuyên của Thánh Phaolô: “Những gì là chân
thật, cao quý, những gì là chính trực, tinh tuyền, những
gì là đáng mến và đem lại danh thơm tiếng
tốt, những gì là đức hạnh, đáng khen, thì xin
anh em hãy để ý” (Plm 4,8).
Nhưng nơi thánh thiện nhất
chính là tâm hồn con người. Trong thời đại
của chúng ta, người ta bận tâm quá nhiều với
vẻ sạch sẽ bề ngoài, và có nguy cơ coi
thường sự thanh sạch bên trong, hoặc là sự
thanh sạch của tâm hồn. Chính từ trong tâm hồn,
mà tất cả những suy nghĩ, lời nói và hành động
của chúng ta tuôn chảy, tựa như dòng nước
đổ ra từ một con suối. Nếu con suối
đó sạch sẽ, thì tất cả dòng nước
chảy từ đó ra sẽ trong sạch. Như vậy,
chúng ta phải cố gắng giữ sao cho tâm hồn mình
luôn được thanh sạch và tinh tuyền. Đặc
biệt là chúng ta sẽ được nhìn thấy và
gặp gỡ Thiên Chúa ngay tại nơi thánh thiện này.
Theo lời của Đức Giêsu: “Phúc cho những kẻ
có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được
nhìn thấy Thiên Chúa”.
|