BÀI
LỜI CHÚA 41
ĐiỀu rĂn thỨ sÁu vÀ
thỨ chÍn :
chỚ làm điỀu dÂm dỤc ;
CHỚ MUỐN VỢ CHỒNG
ngưỜi.
LOÀI NGƯỜI CÓ NAM CÓ
NỮ (Phần I)
Trích sách Sáng thế, ch.2
Vào
ngày Thiên Chúa làm ra đất và trời... Yavê Thiên Chúa đã
nắn hình người với bụi đất lấy
tự đất đai, Ngài đã hà hơi sống vào
mũi nó và nó đã thành một người sống. Thiên
Chúa đã trồng vườn cây ở Ê-đen, rồi
đặt con người vào trong đó để canh tác và
giữ vườn. Trong vườn ấy, Thiên Chúa cho
mọc lên mọi thứ cây coi sướng mắt và
quả thì ăn ngon lành, lại có cây sự sống ở
giữa vườn cùng cây biết tốt xấu. Trong
vườn lại có những con sông phù sa phì nhiêu chảy
qua. Và Yavê Thiên Chúa đã nắn ra từ đất đai
mọi thứ dã thú, mọi giống chim trời, rồi Ngài
dẫn chúng đến cho con người…. Nhưng con
người vẫn không gặp được
người trợ giúp tương xứng nào. Biết
vậy, Yavê Thiên Chúa phán :
- Con người chỉ có một
mình, điều ấy không tốt. Ta sẽ làm cho nó cái gì
trợ giúp tương xứng với nó.
Thiên
Chúa đã giáng xuống trên con người một giấc
ngủ mê mệt kỳ lạ, rồi Ngài đã rút lấy một
xương sườn của nó, đoạn lắp
thịt vào. Và từ xương sườn đã rút
tự con người, Thiên Chúa đã làm thành người
đàn bà. Đoạn Ngài dẫn đến với con
người. Thoạt thấy nàng, nó kêu lên sung sướng
:
- Phen này, nàng là xương tự
xương tôi, thịt tự thịt tôi. Nàng sẽ mang
danh là “đàn bà”, vì đã được rút từ đàn
ông.
Bởi thế, đàn ông sẽ rời
bỏ cha mẹ mà khắng khít với vợ mình, và chúng
sẽ nên một xương một thịt.
* Đó là
Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy
niệm Lời Chúa
Với bài Lời Chúa hôm nay, ta bắt đầu
học về điều răn thứ 6 và thứ 9.
Nhưng ngay đây, xin
đặc biệt lưu ý một điều :
trong vấn đề nhân sinh quan trọng này của
cuộc đời con người - vấn đề nam
nữ - ta đừng chỉ chăm chú hỏi xem sự gì
cấm, sự gì cho phép, tức là chỉ chú ý đến
giới răn, điều luật. Tất cả chúng ta, từ
trẻ đến lớn, để là Kitô hữu sau Công
Đồng Vatican 2, phải có một lối nhìn
đổi mới, phải “đổi mới tư duy” -
như ngày nay người ta thường nói - phải có
một cái nhìn sâu xa, rộng lớn hơn phạm vi
giới răn, điều luật ; phải có một thái
độ Kitô giáo chân chính, đúng đắn như Kinh
Thánh dạy và Công Đồng hướng dẫn.
Muốn
được như thế, phải học hỏi
nhờ Kinh Thánh và sự hướng dẫn của Công
Đồng, để
biết được ý muốn của Thiên Chúa
thế nào, khi Ngài tạo dựng nên loài người có nam
có nữ. Phải học hỏi, phải dùi mài cho
đến kỳ nhập tâm, trở thành thói quen, thành
nếp sống, thành thái độ, cử chỉ bình
thường trong đời sống mình.
Những điều sẽ nói đây, có lẽ
chẳng có chi mới lạ, nhưng điều cần là
nhắc lại, “ôn cố nhi tri tân”.
1/
Người khác phái không
phải là mối nguy hiểm :
Ta
vừa nghe đọc Lời Chúa trong sách Sáng thế,
điều đầu tiên Chúa dạy không phải là
bổn phận bảo vệ nhân đức trong sạch.
Kỳ cục thật ! Cứ nghe nói đến
điều răn thứ sáu và thứ chín, là tức
khắc người ta nghĩ ngay đến cấm
đoán : Chớ làm cái này ! Đừng làm cái kia !... Trong bài
Kinh Thánh vừa đọc, ta thấy trái lại : Chúa nói
chuyện yêu đương. Chúa cưới vợ cho ông
Ađam. Ông Ađam thấy vợ, sướng quá, ca lên, hát
lên lòng biết ơn và hạnh phúc có được
một người bạn đời. Rồi Kinh Thánh
nhẹ nhàng nói đến chuyện họ kết hợp
với nhau khắng khít, quí nhau, cần nhau, đến
nỗi bỏ cả cha lẫn mẹ mà quấn quít lấy
nhau, thành một thân thể :
“Mình với ta xưa hai nay một !”
Một
bản văn Kinh Thánh khác bổ cứu thêm : Thiên Chúa chúc
lành cho tình yêu vợ chồng ấy và bảo : “Hãy yêu nhau nhiều vào, để
sinh con đẻ cái đầy đàn đầy
đống, ngõ hầu bá chủ trên hành tinh này, cùng muôn
vật trên vũ trụ”. Đoạn Thiên Chúa khoanh tay
nghỉ việc, Ngài ung dung (vuốt râu), sung sướng vì
đã thành công trong việc tạo dựng. Ngài thấy nó
đẹp quá, tốt quá, không chê vào đâu được.
Có thể nói, nếu Ngài không tạo dựng, chắc Ngài
không được hạnh phúc như vậy. Tạo
dựng thành công, tốt đẹp, Ngài như thêm vinh hiển
và hạnh phúc.
Trong
cảnh tả trên, không có gì là cấm kỵ. Thiên Chúa
dựng nên nam nữ, trước hết không phải
để cấm trai gái, nam nữ yêu nhau, không phải
để cấm nhìn, cấm nghĩ đến nọ kia. Vì trong viễn tượng
cấm kỵ, người khác phái sẽ bị coi là
một mối nguy hiểm cho ta. Nếu họ tự
nhiên hấp dẫn ta - hấp dẫn cách thú vị là
đàng khác - họ lại vẫn là một vật mà ta
cứ phải tránh lánh, trước họ, ta phải
đề phòng như một nguy cơ cho bản thân.
Nhiều lần, ta còn nghe nói độc địa thế
này : Đàn bà là quỉ Satan cám dỗ đàn ông ! Một câu
nói, xét cho cùng, không có tinh thần Chúa Kitô.
Do
một cách dạy đạo từ xưa quá tiêu cực,
chỉ nhằm bảo vệ đức trong sạch tư
riêng cá nhân về điều răn thứ sáu và thứ chín
(chớ dâm dục, chớ muốn vợ chồng người),
nên ta luôn ở vào thế phòng thủ, bảo vệ.
Đành rằng điều ấy không hoàn toàn sai hay
phải bỏ đi đâu. Không ! Song người ta quên
nhắm đến mặt
tích cực, là sự đánh giá người phái kia, và tôn
trọng họ đúng phẩm giá, chức vị và khả
năng của họ, như Kinh Thánh dạy. Nếu
ta có cái nhìn tích cực nói đây, việc tuân giữ hai
giới răn 6 và 9 sẽ trở thành một việc
của lòng yêu thương: ta yêu mến, tôn trọng Chúa và
trật tự Chúa đặt ra về vấn đề nam
nữ, và ta yêu mến người khác phái, tôn trọng, kính
nể họ : đó là ta thi hành đức bác ái rồi
vậy.
Xin
lưu ý :
Cái lối nhìn tích cực và cởi mở này không
phải là cấp tiến, hoặc thích bày điều
mới lạ. Đúng hơn là do Giáo Hội ngày nay trở
về với Kinh Thánh, mà rút ra từ Lời Chúa dạy
đó thôi.
2/
Con người một mình thì
thiếu thốn, nghèo nàn :
Lời Chúa dạy cho ta biết ý muốn của Chúa
về vấn đề này:
“Con người chỉ có một
mình là điều không tốt”, tức là không đầy đủ, hoàn toàn. Dựng
cho con người một vườn địa đàng,
đủ mọi hoa thơm, quả lạ, đầy muông
chim, cầm thú, Thiên Chúa thấy họ vẫn chưa
hạnh phúc, vẫn thiếu một cái gì sâu xa trong bản
thân họ. Nói trắng ra, họ cần có ai khác làm bầu
bạn và trợ giúp. Thấu tim đen của họ, Thiên
Chúa mới nói : “Thôi được ! Ta sẽ làm cho nó
một người trợ giúp tương xứng với
nó”. Rồi Thiên Chúa giáng xuống cho con người một
giấc ngủ kỳ lạ, có ý nói, con người không
thấy được việc Chúa làm.
Đối
với Ađam, việc Chúa sắp làm đây là một huyền
nhiệm: Chúa lấy một xương sườn mà làm
thành người đàn bà. Tích lấy xương
sườn này phải hiểu theo nghĩa bóng, có ý nói
người đàn bà có đồng bản tính nhân loại,
bình quyền, và đồng chức vị như đàn ông,
một người bạn đời. Cho nên, khi
thấy Eva, Ađam kêu lên : “Phen
này, nàng là xương tự xương tôi, thịt tự
thịt tôi!”.
Viết
điều ấy, Thánh Kinh có ý dạy cho loài người
biết rằng: không được coi đàn bà như
vật thấp hèn, rẻ rúng như một đầy
tớ, song là một bạn đời. Vậy mà cách
đây không lâu, có dân tộc còn cho là đàn bà không có linh
hồn, và như đồ chơi của đàn ông. Và trong
những nước như Ấn Độ, Trung Hoa,
Việt Nam thời chưa được tiếp nhận
Tin Mừng Chúa Giêsu ..., các ông tậu hàng tá vợ, nàng
hầu, cứ có tiền là bao nhiêu cũng được !
Chẳng ai không biết các vua thời xưa có tam cung,
lục viện chứa hàng trăm, hàng ngàn cung nữ, cung
phi. Phụ nữ bị coi món đồ người ta mua
bán, nhiều nơi còn bị tàn xử cách độc ác
khủng khiếp. Do đó chúng ta thấy tiến bộ
văn minh “nhất phu nhất phụ” ngày nay mà nhân loại
được hưởng là hoa trái của Kitô giáo!
Cũng
không nên hiểu tích xương sườn cách vật
chất theo nghĩa đen, như thể Thiên Chúa lấy
cái xương đó của ông Ađam, làm cho đàn ông bây
giờ cụt mất một chiếc xương
sườn. Hiểu theo nghĩa đen như thế,
đã đưa đến câu chuyện “tếu” sau đây
: Có bà vợ kia, quá ghen tuông, đêm nào cũng sờ nắn
xương sườn chồng, xem có cụt thêm cái nào
nữa không, sợ rằng cứ cụt thêm một cái là
ông lại có thêm một bà !
Từ
chiếc xương sườn, Thiên Chúa nắn thành
người đàn bà. Chúa không nắn thêm một đàn ông
thứ hai, một người anh em, một người
đồng chí, nhưng là một người đàn bà, phái
nữ, để bổ túc cho ông. Đó chính là cái ông
thiếu. Vậy ra, đàn ông không đầy đủ, ông
thiếu thốn sâu xa. Ông mới chỉ là một
nửa con người. Thiên Chúa đem đến cho ông
một bổ túc cho bản thân, cho cuộc đời ông.
Muốn
bổ túc, đàn bà phải khác : khác vóc dáng, khác tâm lý,
khác tính tình, khác năng khiếu... Nhưng mặt khác bổ
túc ấy phải tương
xứng, tức là đồng bản tính nhân
loại, đồng chức vị, đồng quyền.
Các cầm thú không tương xứng, Ađam đã
duyệt qua tất cả mà không thấy con nào là trợ tá
tương xứng (Sách Sáng thế 2.19-20); và tất cả
vật chất ăn ngon, mặc đẹp, âm nhạc,
hội họa... cũng không tương xứng, nên không
bổ túc cho bản thân ông được.
Được vợ bổ túc rồi, từ đó,
hai người quấn quít nhau, kết hợp với nhau nên một : nói khác đi cả
hai hợp lại mới thật thành người toàn
vẹn, đầy đủ. Từ đó, khi ai đi
tìm vợ hay chồng để cưới, người ta
nói : Đi tìm “nửa kia”
của mình.
Tích truyện
Thuở
xưa, Thượng Đế nắn lên người
đàn ông đầu tiên, giữa cảnh địa
đàng thần tiên tươi đẹp : chim hót líu lo trên
cành, cá lội tung tăng dưới nước, dã thú không
ăn thịt người, luôn quấn quít nô đùa bên
chàng. Nhưng chàng vẫn mang một nỗi buồn u
ẩn, khi vui thì cũng “vui gượng kẻo là”...
Biết ý, Thượng Đế nắn thành một
người phụ nữ, xinh đẹp tuyệt trần
: Ngài lấy đôi mắt nai tơ làm mắt nàng, lấy
sắc trắng hoa lê làm da nàng, lấy tiếng chim sơn
ca thánh thót làm tiếng nàng... Rồi Ngài dẫn đến
cho chàng. Vừa thấy, chàng reo mừng và yêu nàng say
đắm. Hí hửng, chàng đem nàng đi lập tổ
uyên ương. Cách ít lâu sau, chàng dẫn nàng đến gặp
Thượng Đế, mặt bí xị :
- Thưa Ngài, con xin trả nàng
lại cho Ngài, con hết chịu nổi, vì lúc thì nàng líu lo
như sơn ca, rồi bỗng nhiên có lúc lại buồn
thỉu buồn thiu, hỏi chẳng nói gọi chẳng
rằng... Và trăm chuyện rắc rối, dỗi
hờn, khóc lóc, làm con không còn làm ăn gì được
cả !
Thượng
Đế phán :
- Trả lại cũng
được, nhưng đã nghĩ kỹ chưa ?
Chàng
cương quyết gật đầu. Thoát nợ, chàng vui
tươi hớn hở ra về. Ít lâu sau, chàng lại lò
mò đến gõ cửa nhà Thượng Đế, lần
này thấy chàng thật thảm thương, mặt mày
rầu rĩ, tóc rối bù xù, quần áo lôi thôi, rách rưới.
Thượng Đế hỏi :
- Sao, đến đây có việc gì
?
- Thưa Ngài, con khổ sở quá,
cô đơn quá, chỉ muốn chết, hết ham
sống. Con xin Ngài cho nàng lại cho con.
- Không được, lần
trước, ngươi đã cương quyết trả
nàng lại cơ mà !
Chàng hết
lời năn nỉ van lơn :
- Thưa Ngài, thôi lần này nhất
định, dù nàng thế nào, con cũng xin cắn răng
chịu, vì thà thế còn hơn là thiếu nàng, con sống
không nổi.
Thượng
Đế trao nàng lại cho chàng và nói :
- Con chưa biết ư ? Hãy đi
mà học điều này : Nàng là đóa hoa hồng, và
hồng đẹp thì phải có gai.
Z
|