Cộng đồng – Lm. Giuse Trần
Việt Hùng
Sách của Nơkhemia diễn tả
cuộc lưu đày của dân Dothái từ Babylon trở về xây lại
tường thành Giêrusalem.
Khi vua nước Babylon chiếm hữu thành
Giêrusalem và đánh đổ nước Giuđa, đã
bắt dân Dothái cư ngụ ở Palestine đi làm tôi đòi nô
lệ tại Babylon. Sau khi các vua nước
Medes và Persians đánh thắng dân thành Babylon vào năm 538 BC, vua Cyrus
đã cho phép dân Dothái trở về quê hương. Đúng ra, có 3 nhóm trở
về vào 3 thời kỳ khác nhau. Nhóm
thứ nhất dưới sự hướng dẫn
của Zerubbabel vào năm 536 BC. Nhóm
thứ hai được dẫn dắt bởi Ezra vào
năm 458 BC và nhóm sau cùng được Nehemia dẫn
về quê hương vào năm 445 BC. Sách
của Nehemiah được viết vào trong khoảng
thời gian (465-423 BC).
Sách
Nơkhemia diễn tả việc ông thư
ký Ezra đã quy tụ dân chúng đến lắng nghe sách
lề luật của Chúa: "Ông đứng ở
quảng trường phía trước cửa Nước,
đọc sách Luật trước mặt đàn ông,
đàn bà và tất cả các trẻ em đã tới tuổi
khôn. Ông đọc từ sáng sớm tới trưa, và toàn
dân lắng tai nghe sách Luật." (Nkm 8,3)
Chúng ta biết Sách Luật đã
được ghi chép trên các tấm da thuộc hoặc
viết trên cuộn giấy Papyrus. Khắc
ghi những lề luật và huấn lệnh
được truyền tụng qua nhiều đời.
Các luật lệ bắt nguồn từ
Mười Điều Răn mà Chúa đã truyền cho ông
Môisen trên núi Sinai. Dân chúng chăm chú lắng nghe sách
Luật từ sớm tới trưa và họ đã vui
mừng hân hoan: Bấy giờ ông Ezra chúc tụng Thiên Chúa là
Thiên Chúa vĩ đại, và toàn dân
giơ tay lên đáp rằng: "Amen! Amen! Rồi họ
sấp mặt sát đất mà thờ lạy Thiên Chúa."
(Nkm 8,6). Dân Dothái là dân
được tuyển chọn. Họ
được Thiên Chúa dẫn dắt qua sự
hướng dẫn của các tiên tri và các vị tư
tế cùng các bô lão. Họ sống liên
kết thành cộng đồng tin thờ Thiên Chúa duy
nhất.
Từ xa xưa, dưới thời vua
Salômon, dân Dothái đã xây dựng đền thánh để
tôn thờ Thiên Chúa. Họ đã có tổ chức xã hội về
mọi mặt. Hàng tư tế đã có
những nghi thức thánh hiến và dâng lễ toàn thiêu
đền tội. Đền thờ là
nơi mọi người dân tụ lại làm nên một
cộng đồng dân Chúa. Đền thờ là trung
tâm của cuộc sống đạo và là trái tim của mọi sinh hoạt. Dân
chúng xum họp tại đền thờ để lắng
nghe Lời Chúa, giải thích Kinh Thánh và dâng tiến lễ
vật đền tạ. Niềm tin vào
Thiên Chúa độc nhất được hun đúc và phát
triển qua đời sống cộng đồng.
Trải qua lịch sử ngàn năm, đạo Dothái
vẫn luôn trung thành với các nghi lễ, giờ cầu
nguyện, giữ ngày sabát, tuân giữ các giới răn và
huấn lệnh. Ngoài trung tâm đền
thờ chính, nhiều nhóm tại địa phương
đã xây dựng nhiều Hội đường
để cùng tụ họp nghe giảng và học hỏi
Kinh Thánh.
Khi ra giảng đạo, Chúa đã
đi cùng khắp mọi miền. Có khi Chúa giảng ngoài bãi biển,
nơi chân đồi, ngoài cánh đồng, trong tư gia,
ngoài đường phố và hôm nay Chúa đã vào Hội
đường: "Người giảng dạy trong các
hội đường, và được mọi
người tôn vinh." (Lc 4,15) Nhiều
người đi theo Chúa và chăm chú
lắng nghe. Chúa giảng với uy quyền và lời Chúa có
sức biến đổi tận tâm can. Khi vào Hội
đường, Chúa Giêsu đã đứng lên đọc
sách Tiên tri Isaia với đoạn này: "Thần Khí Chúa
ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi,
để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn.
Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị
giam cầm biết họ được tha, cho
người mù biết họ được sáng mắt,
trả lại tự do cho người bị áp bức,
công bố một năm hồng ân
của Chúa." (Lc 4,18-19) Đây là
đoạn sách quan trọng nhất nói về Đấng
Thiên Sai đã được chính Chúa Giêsu xác nhận:
"Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị
vừa nghe." (Lc 4, 21). Trong
3 năm giảng dạy, Chúa đã hoàn thành mọi lời
tiên tri đã loan báo về Ngài.
Chúa Giêsu đã lập Giáo Hội,
khởi đầu với một nhóm nhỏ các tông
đồ, môn đệ và các thân hữu. Giáo Hội phát triển
như hạt giống được gieo vào lòng
đất, nẩy mầm, lớn lên và sinh nhiều bông
hạt. Giáo Hội bao gồm những
người cùng lãnh nhận một phép rửa, một
đức tin, đức cậy, đức mến và
một niềm hy vọng vào ơn cứu độ. Chúa Giêsu đã thi hành sứ mệnh của Chúa Cha
đã trao và hoàn tất qua việc hiến thân mình chịu
đau khổ, chịu chết và sống lại. Các tông đồ là những vị đầu tiên
ra đi làm nhân chứng cho Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa và là
Đấng Cứu Độ trần gian. Các nhân chứng sống động được
tràn đầy ơn Chúa Thánh Thần đã không ngừng rao
giảng và thiết lập các giáo đoàn phụng vụ
khắp nơi. Số tín hữu ngày thêm
đông đảo và đa dạng. Giáo
Hội mở cửa đón nhận mọi thành thành qua Bí
tích Rửa Tội và lòng tin ao ước.
Giáo Hội khởi đi từ niềm
tin yêu trong lòng người. Niềm tin qui tụ mọi dân, mọi nước,
mọi chủng tộc, ngôn ngữ và văn hoá truyền
thống. Thánh Phaolô Tông đồ đã dùng những hình
ảnh rất cụ thể để diễn tả
sự liên kết giữa các thành phần trong Giáo Hội:
"Thật vậy, ví như thân thể người ta chỉ
là một, nhưng lại có nhiều bộ phận, mà các
bộ phận của thân thể tuy nhiều, nhưng
vẫn là một thân thể, thì Đức Kitô cũng
vậy." (1 Cr 12,12) Giáo
Hội là một xã hội của loài người. Cần có các tổ chức phẩm trật, vai trò
nghĩa vụ, mục vụ, phục vụ và cộng
đồng tin yêu. Giáo Hội cần có
sự hỗ tương trong tất cả các sinh hoạt
đời sống. Giáo Hội mỗi
ngày thêm đông số các thành viên nên phải kết hợp
và gắn bó đoàn kết trong một nguồn sức
sống. Kết hợp giống như
các nhành nho được liên kết với cây nho là Chúa
Giêsu Kitô. Thánh Phaolô tả hình ảnh bộ phận
của thân thể: "Như thế, bộ phận tuy
nhiều mà thân thể chỉ có một." (1 Cr 12,20)
Chúng
ta quan sát một cộng đoàn phụng vụ trong khi
cử hành thánh lễ. Mỗi thành viên có trách nhiệm riêng theo chức vụ của mình. Trong tập
thể bao gồm: cộng đoàn dân Chúa, các thừa tác viên
thánh thể, đọc sách, các em giúp lễ, các vị
tiếp tân, ban trật tự, xin tiền, dâng của
lễ, ca đoàn và linh mục chủ tế. Mỗi
người có một nhiệm vụ cần
được chu toàn ăn khớp
với nhau. Chúng ta biết rằng những bộ phận
xem ra yếu đuối và có vẻ thụ động
nhưng đây lại là bộ phận cần thiết
nhất, đó là mọi tín hữu tham dự phụng
vụ: "Hơn nữa, những bộ phận xem ra
yếu đuối nhất thì lại là cần thiết
nhất." (1 Cr 12,22) Không có cộng
đoàn dân Chúa, chúng ta sẽ không có các cuộc cử hành
phụng vụ cách long trọng. Mỗi thành viên đều
rất quan trọng tùy theo vai trò của
mình, trong đó có các cụ ông cụ bà, các trẻ em và
mọi thành phần dân Chúa.
Bí tích Thánh Thể liên kết chúng ta nên
một. Trong niềm tin
yêu, chúng ta hỗ trợ và nâng đỡ nhau sống hoàn
thiện. Chưa hẳn các linh mục chủ
tế là những người đạo đức
tốt lành hơn các thành viên khác. Chủ tế nên chu toàn các nghi thức và cử hành thánh lễ
cách nghiêm trang và sốt sáng. Trước
mặt Thiên Chúa, tất cả chúng ta chỉ là những
đầy tớ vô dụng, không ai hơn ai.
Điều quan trọng là trái tim yêu
thương và sự gắn bó với thân thể mầu
nhiệm của Chúa: "Vậy anh em, anh em là thân thể
Đức Kitô, và mỗi người là một bộ
phận." (1 Cr 12,27) Các
bộ phận trong cơ thể tuần hoàn phát sinh sự
sống khoẻ mạnh và cường tráng. Các thành
viên trong cộng đồng dân Chúa phải gắn kết
yêu thương, đùm bọc và nâng đỡ nhau
để chu toàn sứ vụ trong
sự hài hoà và thuần thiện.
Chúa Giêsu không đến để kêu
gọi nhưng người công chính và thánh thiện,
nhưng là những kẻ tội lỗi. Những thành phần
yếu bệnh cả hồn lẫn xác cần
được sự nâng đỡ chở che và chữa
lành. Họ là những bộ phận cần
được quan tâm nhất vì: "Nếu một bộ
phận nào đau, thì mọi bộ phận cùng đau.
Nếu một bộ phận nào được vẻ vang,
thì mọi bộ phận cũng vui chung."
(1 Cr 12,26) Chúng ta không
thể lên thiên đàng một mình, cần có những anh
chị em xung quanh cùng đồng hành dìu dắt và
đỡ nâng. Mỗi người
đều có bổn phận làm cho thân thể mầu
nhiệm được triển nở và phát sinh kết
quả đời này và đời sau.
Lạy Chúa, đừng để chúng
con bị lạc xa đường lối Chúa. Xin cho chúng
con biết lắng nghe các huấn lệnh, điều
răn, chỉ thị và giáo huấn của Chúa và Giáo
Hội, để chúng con tuân cứ luật pháp của Chúa
đêm ngày. Ước mong tên của mỗi chúng con sẽ
được ghi vào sổ hằng sống đời
đời, vì: "Ai không có tên ghi trong Sổ Trường
Sinh thì bị quăng vào hồ lửa." (Kh 20,15).
|