Phước
lành Thiên Chúa.
(Trích trong ‘Suy
Niệm Lời Chúa’ – Radio Veritas Asia)
Mẹ Têrêxa Calcutta kể lại:
"Một hôm, Mẹ đến thăm một nhà thương
Anh quốc rất tối tân. Mẹ tả phong cảnh và
các phòng ốc của nhà thương rất khang trang, sáng
sủa và trang bị đủ mọi thứ máy móc cùng
tiện nghi vô cùng tối tân, cân xứng
với số tiền phải trả. Ngoài ra, các y tá, nhân
viên làm việc trong nhà thương đều rất nhã
nhặn và lịch sự. Nhưng Mẹ
nhận thấy một điều lạ kỳ và hỏi
một vị bác sĩ đang hướng dẫn Mẹ
đi thăm nhà thương. "Thưa bác sĩ,
tại sao các người bệnh cứ mỗi lần
thấy ai vào là họ cùng đồng loạt quay nhìn
về phía cửa vậy?". Câu
trả lời của viên giám đốc nhà thương
rất đơn sơ nhưng
đượm vẻ buồn: "Thưa, vì họ luôn
luôn chờ đợi một ai đó trong số bà con thân
thuộc đến thăm họ, nhưng chẳng có ai
đến thăm họ bao giờ hết".
Ngay
từ thời sơ khai, Giáo Hội bao giờ cũng luôn
luôn khuyến khích các tín hữu thăm những
người già cả, bệnh tật, ốm yếu, tù
nhân, nghèo khó và tất cả những ai cần trợ giúp,
ủi an nâng đỡ. Nghĩa là Giáo Hội hối thúc tín
hữu thực thi Tin Mừng yêu thương của Chúa
Giêsu và nhìn ra khuôn mặt của Ngài nơi các anh chị em
đau khổ và bị bỏ rơi này.
Các
bài đọc Chúa nhật này cũng mời gọi chúng ta
suy tư về con đường nghèo hèn, tầm
thường bé nhỏ, mà Thiên Chúa đã dùng để
đến với loài người chúng ta và các hệ
lụy của sự lựa chọn ấy. Chương
5,1-4, sách tiên tri Mikêa là một lời sấm thuộc
một lời sấm cứu thế được thánh
sử Matthêu dùng lại và áp dụng cho Chúa Giêsu trong bối
cảnh này. Lời sấm này của tiên tri
Mikêa diễn tả các trái nghịch giữa sứ mạng
Thiên Chúa giao phó cho Giêrusalem trong dòng lịch sử cứu
độ và cái bất lực của nó. Sở dĩ
Giêrusalem đã không chu toàn được
sứ mạng này vì tội lỗi và bất trung nó đã
vấp phạm, khiến cho nó không còn khả năng
thực hiện những nhiệm vụ ấy. Do đó, Thiên
Chúa đã chọn lựa một nơi chốn khác xa xôi, bé
nhỏ và hẻo lánh không ai ngờ tới.
Đó là làng quê Bêlem, trước đây gọi
là Ephrata.
Đấng
Cứu Thế và dòng tộc của Ngài sẽ bắt
nguồn từ đó chớ không phải tại thủ
đô Giêrusalem hay một thành phố danh tiếng nào khác vùng
Trung Đông cổ. Và trong làng quê Bêlem, Thiên Chúa chọn gia
đình ông Giêsê, cha của vua Đavít và là ông tổ của
thánh Giuse, bạn Đức Trinh Nữ Maria, người
được Thiên Chúa chọn làm Mẹ của
Đức Giêsu, Đấng Cứu Thế. Như thế,
Chúa Giêsu Kitô xuất hiện trong dòng lịch sử nhân
loại tại làng quê bé nhỏ Bêlem này, cách xa khung cảnh
huy hoàng vĩ đại của các thành phố lớn
thuộc các đế quốc vùng Trung Đông. Ngài đã
bước vào gia đình nhân loại như một trẻ
bé bỏng, yếu đuối, trong một gia đình bình
thường như hàng ngàn vạn gia đình bình
thường khác. Tuy nhiên, trong chương
trình cứu độ của Thiên Chúa không có gì là tình cờ
cả. Các lựa chọn ngược đời
ấy của Thiên Chúa, là quê Bêlem khiêm tốn, điều
kiện bé bỏng yếu đuối của con
người đều tham dự vào sự cao cả và
quyền năng vô cùng của Thiên Chúa. Bởi vì
Đấng xuất thân từ đó sẽ thống trị
mọi dân nước và cai trị
với chính uy quyền của Thiên Chúa toàn năng và sẽ
đem lại an bình cho nhân loại.
Kiểu
cách lựa chọn ngược đời và các nẻo
đường lạ lùng Thiên Chúa dùng để hiện
thực chương trình cứu độ, càng nổi
bật hơn theo bài Phúc Âm thánh Luca, 1,39-48.
Maria, một thiếu nữ vô danh, con của
một gia đình làng quê Nazareth được Thiên Chúa lựa chọn
làm người cưu mang Đấng Cứu Thế Con
của Ngài. Phước lành Thiên Chúa đổ tràn
đầy trên Trinh Nữ Maria cũng là phước lành
Thiên Chúa ban cho toàn thể nhân loại trong dòng lịch
sử thế giới, lịch sử loài người. Thiên
Chúa đã ban cho con người không biết bao nhiêu là
phước lành, nhưng phước lành vĩnh viễn và
cao quí trọng đại nhất là chính Đức Giêsu
Kitô, Đấng Cứu Thế. Lời chào của bà Isave
khi thấy Trinh Nữ Maria đến thăm mình và lời
kinh chúc tụng của Trinh Nữ Maria đều ngợi
khen kểu cách Thiên Chúa lựa chọn con đường
dẫn Ngài đến cuộc gặp gỡ cứu
độ loài người, con đường bé nhỏ
tầm thường khiêm tốn nghèo hèn. Nhiều
người không chịu được ý tưởng Con
Thiên Chúa nhập thể làm người trong lòng một
phụ nữ và mở mắt chào đời từ lòng
của một bà mẹ. Do đó, câu chào của bà
Isave: "Em ơi, em thật có phúc hơn mọi phụ
nữ và Giêsu người con của cung lòng em cũng
thật là có phúc". Nhưng đây là một sự thật,
một sự thật lịch sử minh chứng cho
thấy, tất cả những biến cố của Chúa
Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa, đã nhập thể làm người
và sinh ra từ cung lòng của người đàn bà trong gia
đình nhân loại, hoa trái ngọt dịu ấy,
người con ấy do hoạt động và quyền
năng của Đức Chúa Thánh Thần nên
được cưu mang trong cung lòng của Trinh Nữ
Maria. Nhưng cũng y như bất cứ bào thai nào khác của con người trần
gian, nó được gắn liền thịt xác của bà
mẹ và sẽ nhập thể. Con Thiên Chúa đã cần
đến cung lòng của một bà mẹ. Trinh
Nữ Maria đã không tiếp nhận Ngôi Lời trong linh
hồn mình, mà đã tiếp nhận Ngài trong chính thân xác
mình, trong cung lòng phụ nữ của mình. Và Chúa Giêsu
đã chấp nhận một luật lệ tâm, sinh,
vật lý của một bào thai thành hình lớn lên trong 9
tháng 10 ngày, được mẹ nuôi bằng chính máu mẹ
như mọi thai nhi khác. Sự kiện
lớn lên dần dần ấy tỏ ra qua hình thể tròn
trịa của bụng mẹ ngày càng lớn lên.
Sự kiện Giêsu là hoa trái, là bào thai lớn lên trong
bụng mẹ, chứng minh Thiên Chúa không phải là một
lý thuyết, một giả thuyết, mà Ngài là một hoa
trái để dưỡng nuôi cứu độ thế
giới này.
Mẹ
Maria chỉ im lặng sống cuộc đời bé nhỏ
thầm lặng ẩn dật, cưu mang Giêsu, hoa trái
cứu độ rồi dâng hiến Ngài cho chúng ta. Ánh sáng
không cần lời nói, sự sống hơi thở của
con tim chính là sứ điệp. Khi lòng
càng trống rỗng bao nhiêu thì con người càng gây
nhiều tiếng động tình yêu. Kitô hữu là
người cưu mang Chúa Kitô trong tâm lòng nhưng có thể
mang Chúa Kitô phong phú và hữu hiệu như Mẹ Maria, khi
ta biết sống khiêm tốn bé nhỏ và yêu thích con
đường kiểu sống bé nhỏ của Thiên Chúa
như một tôi tớ khiêm hạ.
Như
đã nêu lên trong thư Do Thái diễn từ về chức
linh mục của Chúa Giêsu, biến cố Chúa Giêsu nhập
thể làm người là một biến cố lịch
sử và là trung tâm điểm của lịch sử
cứu độ. Bởi vì nó mở ra
một kỷ nguyên mới, nó vượt xa quan niệm
cũ của Do Thái về liên hệ giữa Thiên Chúa và
thế giới, giữa con người và Thiên Chúa. Do
Thái giáo đóng khung các nghi lễ này trong đền thánh,
trong việc dâng cúng các lễ vật và việc tuân giữ
luật lệ. Mặc dầu các sinh hoạt đã có
nhiệm vụ và vai trò rất quan trọng trong lịch
sử cuộc sống tinh thần của Israel, chúng cũng không thể trao ban ơn
cứu độ do con người. Nếu
muốn được ơn cứu độ, con
người cần phải trở về với
chương trình mà Thiên Chúa đã có đối với nó
ngay từ thời tạo dựng. Nghĩa là
trước khi con người phạm tội, cần
phải nhận biết Thiên Chúa và thánh ý Ngài và lấy
đó làm trung tâm lịch sử đời mình và lịch
sử thế giới, cần phải quy hướng
cuộc sống của mình theo chương trình và ý
muốn của Thiên Chúa và hoán cải trở về với
Ngài. Thái độ sống này đòi buộc chúng ta không
được tách rời cuộc sống lòng tin khỏi
các sinh hoạt thường ngày, bởi vì chúng ta không
phải chỉ là Kitô hữu khi cử hành các lễ nghi
phượng tự mà thôi, nhưng là suốt ngày, trong
mọi công việc khác nhau. Tách rời cuộc sống lòng
tin khỏi sinh hoạt trong cách hành sử thường ngày
là chúng ta khước từ tin nhận biến cố
nhập thể của Chúa Giêsu. Bởi vì khi nhập
thể, Chúa Giêsu quy hướng toàn cuộc sống của
Ngài theo thánh ý của Thiên Chúa Cha: "Này
con xin đến để làm theo thánh ý Cha". Và Chúa Giêsu
đã sống mọi giây phút đời mình dưới ánh
sáng chương trình của Thiên Chúa. Như
vậy, khi biết noi gương Chúa Giêsu, sống tinh
thần nhập thể trọn vẹn, ấy là chúng ta
đón nhận sứ điệp Giáng sinh đúng
đắn và trọn vẹn nhất.
|