Lý do nào để nhảy mừng?
(Suy niệm của Lm. Gioan Nguyễn Văn
Ty)
Ai cũng biết lễ Giáng Sinh là lễ
của vui tươi, của rạng rỡ! Đã từ
lâu, nhất là trong xã hội phương tây, Giáng Sinh là
lễ hội của các lễ hội; nếu nói theo cách người Việt thì là Tết
của các ngày tết. Chẳng thế mà ngay cả trong
những xã hội vô thần không thiết gì tới
việc Thiên Chúa giáng trần, thế mà người ta
vẫn cứ trang hoàng mua sắm và ăn
mừng. Chắc chắn là chúng ta sẽ, cùng với toàn
thể nhân loại hòa mình vào niềm vui chung đó với
mọi người, điều đó là thật dễ
hiểu, tuy nhiên với tư cách là Ki-tô hữu, chúng ta
thuộc số ít những người hiểu biết
tường tận nguồn gốc và lý do của niềm
vui đó. Nguồn vui có xuất xứ từ việc: một
Hài Nhi nhỏ bé, một con người
cụ thể đã giáng trần. Và khi Hài Nhi
- Con Người đó tới thì đã đem lại
niềm vui cho toàn thể nhân loại, và làm cho mọi
người đều nhảy mừng. Nhưng ‘biết’
thế thôi thì chưa đủ! Câu hỏi được
đặt ra là, có thật tôi và bạn, sau khi ‘biết’ Hài
Nhi đến viếng thăm mình, chúng ta có thực sự
muốn nhảy mừng như Gio-an ngay từ trong dạ
mẹ hay không? “bà Ê-li-sa-bét vừa nghe
tiếng bà Maria chào, thì đứa con trong bụng nhảy
mừng lên”.
Bên Mongolia
dân chúng theo một thứ tôn giáo tự
nhiên của nhóm người du mục Trung Á gọi là
đạo Shaman. Trong tôn giáo đó, tương tự
như Cựu Ước, thầy Sha-man đóng vai ngôn
sứ sẽ chỉ cho dân biết các nơi thần thánh
ngự trị, và sẽ dạy cho dân biết cách làm cho các
ngài nguôi cơn thịnh nộ, không ra tay vật chết hay
làm hại được mình. Mỗi khi tới gần
nơi các ngài ngự - thường là một tảng đá
hay một gốc cây cổ thụ nào đó, mọi
người đều phải kính cẩn đi quanh ba vòng
theo hướng tay phải. Cũng
như nhiều tôn giáo cổ xưa khác, Sha-man quả
thực là tôn giáo của sợ hãi; chính vì thế mà khi
dạy giáo lý cho các sinh viên Mongolia, tôi đã cố gắng
trình bày đạo Công giáo như một tôn giáo của tình
thương, tôn giáo đem lại vui mừng và hy vọng.
Tưởng là một công việc dễ dàng, nhưng càng
dạy, tôi càng nghiệm thấy vẫn còn phảng
phất đâu đó, ngay trong ‘Tin Mừng’ mà tôi đang rao
giảng, một nỗi sợ hãi bàng bạc (đôi khi
được biện minh bằng từ ‘kính sợ Thiên
Chúa’ chăng?). Chính lúc đó tôi mới nhận ra: yếu
tính thực sự của Tin Mừng phải là vui mừng
trọn vẹn. Tin Mừng không chấp nhận đội
trời chung với sợ hãi
dưới bất cứ hình thức nào! bao
lâu còn vấn vương sợ hãi, dầu là nhỏ
nhất, bấy lâu vẫn chưa thực sự hiện
diện Tin Mừng chân chính. Từ cửa miệng
Đức Giêsu không biết bao nhiêu lần đã liên
tục vang lên điệp khúc: “Đừng sợ!”
để trấn an các môn đệ là
gì?
Nhưng làm sao mà không sợ cho
được: nếu đã phạm tội thì tôi phải
sợ hình phạt hỏa ngục chứ…, nếu không hãi
sợ thì người ta sẽ phạm tội bừa
phứa mất thôi! Đúng vậy: sợ hãi dựa trên
thưởng phạt xem ra là yếu tính của mọi tôn
giáo, nền tảng của mọi nền luân lý và
đạo đức xã hội, vì nhân quả là
định luật căn bản tuyệt đối
của trời đất và con người. Đã có nhân
thì phải có quả, có thưởng thì phải có phạt,
như vậy mới công bằng, mới giúp làm lành lánh
dữ chứ!
Như thế Hài Nhi mà Maria
mang trong dạ chắc phải có một khả năng gì
đặc biệt lắm: khả năng làm cho con
người nhảy mừng và chấm dứt mọi
sợ hãi, khả năng đạp đổ định
luật nhân quả cho tới lúc đó vẫn thống
trị tuyệt đối trên toàn thể nhân loại. Sau
này khi lên đường rao giảng ‘học thuyết’
của mình, Giêsu - tên của Hài Nhi đó, sẽ gọi
khả năng đó là ‘Tin Mừng’ - Tin Mừng cứu
độ; Tin Mừng này hệ tại ở việc tin và
chấp nhận vô điều kiện tình thương tha
thứ của Thiên Chúa. Chính lòng thương xót từ ái
của Chúa, được thể hiện qua Thập Giá
Đức Ki-tô Giêsu, sẽ trở thành định luật
mới vĩ đại, đối kháng trực diện
với luật nhân quả ngàn đời; “Ai tin vào
Người Con ấy thì không bị kết án… và không
bị luận phạt…” (Ga 3,18). Kể
từ khi xuất hiện Hài Nhi, nhân loại sẽ
được chia thành hai phe: một bên là những
người tiếp tục sống dưới luật
nhân quả, chấp nhận thưởng phạt như
một định luật bất di bất dịch, kèm
theo mối sợ hãi ‘tích cực?’ có khả năng thúc
đẩy họ làm lành lánh dữ, còn bên kia là những ai
tin và chấp nhận lòng từ nhân và tha thứ nhiệm
mầu của Thiên Chúa, mà Hài Nhi Giêsu đã khai mở. Phe
thứ hai này sẽ sống không như đầy tớ
trong sợ hãi, nhưng trong tinh thần nghĩa tử
của con cái, tuy vẫn biết bản thân mình còn
đầy bất toàn và tội lỗi (xem Gl 4:7). Gio-an Tiền Hô đã là một trong các nhân
vật đầu tiên được ghi danh vào nhóm thứ
hai này, và vì thế ông đã nhảy mừng ngay từ lúc
khởi đầu kiếp sống làm người của
mình. Tương tự như thế, kể từ khi lãnh
nhận bí tích Rửa Tội, Ki-tô hữu chúng ta cũng
đã ghi tên mình vào nhóm hai này, để vui mừng đón
nhận tình yêu tha thứ, là Tin Mừng không vương chút
sợ hãi; dưới lối nhìn này, truyền giáo sẽ
được hiểu như một cuộc chinh phục
phe nhân loại còn nằm trong sợ hãi của luật nhân
quả, để đưa họ tới hưởng
niềm ‘vui mừng và hy vọng’ của Tin Mừng cứu
rỗi.
Vậy tôi hãy nhảy mừng trong ngày Hai Nhi giáng thế, vì đó là ngày cứu
độ, ngày giải phòng trọn vẹn của chính tôi
và của toàn nhân loại!
Lạy Mẹ
Maria hớn hở mừng vui, xin hãy mang Hài Nhi
đến viếng thăm con và làm cho con cũng
được nhảy mừng. Xin cất khỏi lòng con
mọi nỗi sợ hãi, như Mẹ đã từng
diễn đạt: “tôi hớn hở vui mừng vì Thiên
Chúa, đấng cứu độ tôi; phận nữ tỳ
hèn mọn Người đoái thương nhìn tới…;
đời nọ tới đời kia Chúa hằng
thương xót…” và xin Mẹ làm cho con trở thành một
nhà truyền giáo, tức là kẻ loan truyền cho mọi
người niềm vui vì biết rằng: mình
được Thiên Chúa cứu độ. Amen.
|