Sống trọn
vẹn Mùa Vọng trong ơn Chúa.
(Trích trong ‘Suy
Niệm Lời Chúa’ – Radio Veritas Asia)
Với
Chúa nhật này, chúng ta đang bước sang tuần
thứ II của Mùa Vọng, Giáo Hội mời gọi chúng
ta gia tăng niềm hy vọng bằng cách chuẩn bị
tâm hồn để đón Chúa đến cứu chuộc
con người.
Nơi
bài đọc thứ nhất, tiên tri Barúc gợi lên
niềm hy vọng cho dân chúng Israel đang tản mác khắp nơi. Sau khi
thành thánh Giêrusalem bị thất thủ, ông với một
số người cùng với tiên tri Giêrêmia chạy
trốn sang Ai Cập. Barúc kêu gọi dân chúng đừng
mất niềm tin, niềm hy vọng vào Thiên Chúa. Ông phác
họa cho dân lưu đày thời gian nô lệ, lưu vong
sắp kết thúc. Một thời đại huy hoàng
của Giêrusalem đang gần kề. Và Giêrusalem sẽ vui
mừng thấy mình trút bỏ được áo tang
chế, mặc lấy áo vinh quang, đầu đội
vương miện và hớn hở mở rộng tầm
mắt, dang rộng đôi tay để nhìn xem và đón
nhận con cái từ các nơi trở về. Đó là hình
ảnh của Giêrusalem thiên quốc. Nơi đó, Chúa Giêsu
Kitô là vua hiển trị các dân. Các nước tôn thờ Người,
trở về với Người sau khi đã bị
tội lỗi và sự dữ phân tán tản mác khắp
nơi. Và muốn cho sự trở về được
dễ dàng, cho sự gặp gỡ giữa Thiên Chúa và con
người được nhanh chóng: "Hãy san bằng
những núi cao và những đồi gồ ghề. Hãy
lấp đầy những hố sâu, những vực
thẳm. Uốn cho ngay những con đường quanh co,
hiểm trở, để mọi người vững vàng
bước đi và cao rao vinh quang của Thiên Chúa".
Qua
hình ảnh tiên tri đó, Barúc kêu gọi chúng ta hãy hoán
cải tâm hồn bằng cách hồi tâm, suy nghĩ về
những việc hiện tại mình đang làm, để
xem con đường của mình có ngay thẳng không? Không
những quanh co, lên đèo, xuống hố, mà nhất là có
phải là đường hầm không, con đường
đi trong tối tăm và mờ ám?
Nơi
bài đọc thứ hai trong thư gởi tín hữu thành
Philipphê, thánh Phaolô mở ra con đường lạc quan
trong công cuộc trở về cùng Thiên Chúa. Thánh nhân tin
tưởng rằng Thiên Chúa đã hứa, để
thực hành lời hứa thì việc gì Thiên Chúa đã
bắt đầu, Người sẽ hướng dẫn
cho đến hoàn thiện, nhất là trong đời
sống của những kẻ tin nơi Người. Tin
tưởng vào Thiên Chúa thì thánh Phaolô hết lòng tin
tưởng. Nhưng điều ngài lo, ngài ao ước,
ngài cầu nguyện, là làm sao cho mọi người
biết thương yêu nhau, biết thông minh sáng suốt và
biết phán đoán mọi sự. Việc yêu thương
nhau còn gọi là bác ái, còn gọi là yêu người, sẽ
dễ dàng thực hiện khi tất cả mọi
người trong một cộng đoàn, một tập
thể biết suy nghĩ đến hạnh phúc của
nhau, biết sống vì ích lợi, vì sự thăng tiến
của tập thể mình đang sống. Bao lâu còn
những kẻ lộng hành, chèn ép, bóp nghẹt người
khác, thì thánh Phaolô muốn mọi người phải
biết sáng suốt phán đoán mọi việc. Một
người bị ức hiếp một cách bất công mà
tôi bảo người đó cố gắng bằng lòng
chịu vì Chúa, yêu kẻ ghét mình và làm ơn cho kẻ làm
khốn mình, tức là tôi đồng lõa với kẻ làm
điều gian ác, là tôi dùng tôn giáo như á phiện ru
ngủ con người. Đành rằng Chúa đã dạy:
"Chúng con hãy yêu kẻ ghét chúng con và làm lành cho kẻ làm
khốn cho chúng con", nhưng phải sáng suốt phán
đoán như thánh Phaolô dạy, để phân biệt con
người và điều ác người đó đang làm
hại cho kẻ khác. Con người thì phải yêu
thương cầu nguyện cho họ, mong cho họ
cải tà qui chánh, sống trong tình anh em con một Cha trên
trời. Nhưng điều ác họ đang thi hành là
nọc độc tác hại cho người khác, phải
tận diệt những nọc độc đó mới là
yêu thương nhau thật sự.
Dầu
vậy, thánh Phaolô cũng khuyên tất cả, trong hoàn
cảnh nào cũng hãy sống không có gì đáng trách cho
đến ngày của Chúa Kitô. Và thánh nhân đưa ra
bằng chứng đời sống của ngài để
làm gương nơi câu 7 của đoạn thánh thư
này. Nhưng rất tiếc, không hiểu sao khi chọn làm
bài đọc phụng vụ thánh lễ, người ta
lại bỏ câu 7. Từ câu 6 nhảy đến câu 8 ngay,
trong câu 7 đó thánh Phaolô nói: "Tôi cầu xin anh em như
thế là điều hợp lý, bởi vì tôi mang anh em trong
lòng tôi khi tôi bị xiềng xích, cũng như lúc tôi bênh
vực củng cố Tin Mừng, anh em đều thông
phần vào ơn sủng tôi đã nhận
được". Nói thế, tức là trong mọi hoàn
cảnh, thánh Phaolô đều dâng lên Thiên Chúa mọi vui
buồn, sướng khổ để cầu nguyện cho
nhau.
Nơi
bài Phúc Âm, thánh Luca ghi lại rất rõ ràng ngày tháng, niên
hiệu hẳn hoi của những nhà lãnh đạo Rôma
cũng như Do Thái, đạo cũng như đời,
lúc Gioan Tẩy Giả bắt đầu rao giảng.
Một phần vì thánh Luca chú ý đến khía cạnh
lịch sử, nhưng dựa vào đó chúng ta thấy
rằng, ơn cứu độ bắt đầu thực
hiện ngay trên trần gian này, đừng chờ đâu
nữa. hãy bắt đầu ngay và dĩ nhiên là đã
bắt đầu từ thời xa xưa trong Cựu
Ước. Nhưng thời kỳ quyết liệt bắt
đầu, với sứ mạng của Gioan Tẩy
Giả để cho thấy Cựu Ước và Tân
Ước cũng là một công cuộc chuẩn bị.
Gioan đã lấy lại lời tiên tri của Barúc trong
Cựu Ước mà chúng ta đọc thấy trong bài
đọc thứ nhất: "Hãy dọn đường
cho Chúa, hãy sửa soạn đường Chúa cho ngay
thẳng, hãy lấp mọi hố sâu và hãy bạt mọi
núi đồi. Con đường cong queo hãy làm cho ngay
thẳng, con đường gồ ghề hãy san cho
bằng và mọi người sẽ thấy ơn cứu
độ của Thiên Chúa".
Trong
khoảng ba tuần nữa, chúng ta sẽ mừng lễ
Giáng sinh của Đấng Cứu Thế. Ước gì
lễ Chúa Giáng sinh không qua đi như bao ngày lễ tết
khác trong năm. Nhưng phải làm sao để Chúa Giêsu
sinh lại trong đời sống, trong gia đình, trong
cộng đoàn của mỗi người chúng ta. Đó là
ý nghĩa của Mùa Vọng và sống được
như thế tức là chúng ta sống trọn vẹn Mùa
Vọng trong ơn Chúa.
Để
có việc làm cụ thể trong tuần này, tôi nhìn lại
xem, trong những công việc mệt nhọc hằng ngày
của tôi, cái gì giúp tôi càng ngày càng gần Chúa hơn?
Để được thế, tôi cũng hãy tìm xem chỗ
nào trên con đường nối kết Chúa với cá nhân
tôi cần được sửa chữa, để
khỏi cản trở việc Chúa đến với tôi. Và
nếu được, cũng hãy chuẩn bị tham
dự một nghi thức thống hối và coi đó là
một sự khai thông bế tắc giữa tôi với
Đấng tôi yêu mến và Người luôn yêu tôi hết
lòng.
|