BÀI
LỜI CHÚA 25
Không
đưỢc hẠi sỰ sỐng
Trích sách Sáng thế, 22.1-19
Sau
khi Yavê đã cho ông A-bra-ham tuổi già hiếm muộn sinh
được một đứa con trai độc
nhất, tên là Y-sa-ác, thì Yavê thử lòng ông. Người phán
:
- A-bra-ham ! Hãy lấy đứa con
một yêu dấu, tức là Y-sa-ác, đem lên núi kia mà tế
nó làm lễ toàn thiêu.
Đau
đớn khôn xiết, nhưng vâng lệnh Chúa, ông dắt
con, bó củi, cùng hai đầy tớ, thắng lừa
đi đến địa điểm Chúa chọn.
A-bra-ham
chất củi lên vai Y-sa-ác, còn ông cầm đá lửa và
dao phay, rồi cả hai cùng đi. Y-sa-ác hỏi :
- Cha ơi ! Đây đã có củi
và lửa, vậy tế vật ở đâu ?
A-bra-ham
đáp :
- Thiên Chúa
sẽ lo liệu vật hi sinh, con ạ !
Đến
nơi, ông xếp đá lên thành bàn tế lễ, ông xếp
củi lên, rồi trói Y-sa-ác đặt lên trên, đoạn
ông cầm dao, giơ tay để tế sát con...
Nhưng Thần sứ Yavê
từ trời gọi ông :
- Abraham !
Đừng giơ tay hại mạng đứa trẻ. Bây
giờ, Ta biết ngươi là người có lòng kính
sợ Thiên Chúa, vì ngươi không từ chối con một
ngươi với Ta.
A-bra-ham
nhìn quanh thấy một con cừu đực đang
mắc sừng trong bụi cây : đó chính là lễ vật
Yavê đã lo liệu. Ông liền bắt lấy nó làm lễ
hi sinh thay con ông. Xong xuôi, Yavê lại phán :
- A-bra-ham !
Ta lấy mình Ta mà thề rằng : vì ngươi đã không
từ chối con một ngươi với Ta, thì Ta sẽ
ban phúc lành cho ngươi. Y-sa-ác là dòng giống ngươi
đó, Ta sẽ làm cho nó sinh sôi nảy nở đông như
sao trời, cát biển... Mọi dân tộc sẽ lấy
dòng giống ngươi mà cầu phúc cho mình.
Đoạn A-bra-ham cùng Y-sa-ác trở
lại đường cũ, rồi cùng nhau trở về
nhà.
* Đó là
Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy
niệm Lời Chúa
Thiên
Chúa là Đấng đã ra luật : chớ giết
người, lẽ nào chính Người lại bảo giết
? Thiên Chúa là Đấng đã sinh dựng nên loài
người, lẽ nào Người lại vui sướng
giết họ ? Cho dù là giết với mục đích cao
đẹp là làm của lễ hi sinh dâng cho chính
Người, Người cũng không muốn, như ta
vừa nghe kể truyện. Vì thế ngay từ đầu
truyện, Kinh Thánh đã nói rõ là Thiên Chúa muốn thử lòng
A-bra-ham.
Chúng
ta càng hiểu thêm ý Chúa, khi biết rằng thời ấy,
các dân tộc chung quanh thường có thói quen giết các con
của họ làm tế vật cho các tà thần, nhất là
thần Mô-lốc. Còn trong dân Israen, Thiên Chúa ra lệnh
cấm ngặt việc ấy. Cho nên, trong sách Thánh, có
đoạn kia khen Chúa rằng : “Chúa
là Chúa tể hiếu sinh”, “Những gì có trong vạn vật
Người đều yêu mến, Người không ghét
bỏ sự gì Người đã làm ra” (Kn 11.24-26).
Tất
cả các điều trên muốn đưa đến
kết luận này : Thân xác và mạng sống con
người, là tinh hoa của mọi loài, mọi vật,
quí trọng hơn hết, là chóp đỉnh của tạo
thành, không ai được phép làm hại hay giết đi.
Nó sẽ tồn tại vì Thiên Chúa bảo vệ, giữ
gìn, sẽ cho nó sống lại ngày tận thế, và sẽ
được sống mãi đời đời. Chắc
Thiên Chúa phải quí trọng nó lắm, nên mới cho Ngôi Hai
mặc lấy một thân xác loài người làm thân xác mình,
và sau cuộc Tử Nạn Phục Sinh, Ngài đã giữ
lấy nó mãi đời đời trên thiên đàng, giữa
cung lòng Ba Ngôi Thiên Chúa.
Thiên Chúa quí trọng thân xác và sự sống như
thế. Còn ta là ai mà dám khinh khi, xài xể, buông tuồng ?
Thế cho nên, về điều này, ta đừng
để cho người ngoại, người vô tín
ngưỡng lôi kéo ta theo các tư tưởng của
họ mà làm hại, khinh rẻ, hay phá hủy mạng
sống và thân thể. Đã đành, thân xác ta vì tội
lỗi, đã trở nên xấu xa. Nhưng chúng ta đã
được Phép Rửa tội thanh tẩy, thánh hóa
rồi. Nếu đôi khi tội lỗi lại làm nhơ
uế, thì phép Hòa Giải đến tha tội và tẩy
sạch. Cho nên, thân xác người tín hữu đều
đã được thánh hóa rồi. Thánh Phaolô dạy : “Hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân mình
anh em !” (1Cr 6.19-20).
Vậy
thực tế phải tôn trọng nó bằng những việc
sau đây :
1/ Không kể
việc tạ ơn Thiên Chúa mỗi ngày vì đã ban cho ta
một thân xác, cho ta được sống làm người
(nhớ kinh Cám ơn), thì phải dùng
thân xác tôn vinh Thiên Chúa, không chỉ trong các
giờ phụng vụ, lễ nghi (ở nhà thờ hoặc
ở nhà) như khi đi dự lễ : miệng ca hát,
đọc kinh, tung hô ; chân quì gối, mình cúi lạy, tay làm
dấu, v.v... ; nhưng còn tôn vinh trong tất cả cuộc
sống theo lời Thánh Phaolô chỉ bảo : “Dù ăn, dù uống, dù làm sự
gì, anh em hãy làm mọi sự để tôn vinh Thiên Chúa” (1Cr
10.31). Không phải chỉ việc nào đạo
đức mới tôn vinh Chúa, ngay cả các việc bình
thường của đời sống, việc đời
thường như ăn, uống, nghỉ ngơi,
giải trí, lao động... cũng có thể tôn vinh Chúa
được.
Có
một việc tôn vinh Chúa hơn cả là dâng thân mình và
cả đời sống ta làm lễ tế sống,
thánh thiện, đẹp lòng Thiên Chúa (Rm 12.1t).
2/ Rồi
ta hãy giữ đừng
để thân xác mình làm dụng cụ phạm tội. Thánh Phaolô nói : “Anh em đừng hiến chi thể mình làm khí
giới bất chính cho tội lỗi” (Rm 6.12). Cách riêng,
tội trực tiếp phạm đến thân xác là tội
dâm dục. Thánh Phaolô dạy : “Anh
em hãy tránh tà dâm ! Phàm mọi tội người ta phạm,
thì đều ở ngoài thân xác ; còn kẻ tà dâm, thì có
tội phạm đến chính thân xác mình” (1Cr 6.18).
3/ Có
nhiều điều làm hại thân xác và mạng sống ta
phải tránh : điều
này bài trước đã đề cập, như
lười biếng tập thể dục, vận
động, tập dưỡng sinh... làm thân xác ta ra èo
uột, ốm yếu..., hoặc ngược lại, quá
chiều chuộng xác thịt quá đáng, để hết
tâm trí vào việc tìm mọi thứ làm cho thân xác
được khoái lạc. Thánh Kinh dạy : “Anh em hãy mặc lấy Chúa
Kitô và đừng lo toan về
xác thịt cho thỏa các đam mê” (Rm 13.14). Cách sống
nhu nhược ấy là thửa đất màu mỡ cho các
tình dục và đam mê lôi kéo không còn phương kìm hãm
được.
Cách riêng đừng
dùng những chất độc hại như thuốc lá (gây ung thư
phổi), rượu..., ma túy : thuốc phiện, cần
sa, bạch phiến, v.v... Người Kitô hữu phải
kiêng kỵ hẳn những cái đó, không chỉ vì lý do
sức khỏe như mọi người, song vì chúng
hủy hoại thân mình ta, là Đền Thờ Thiên Chúa.
Đây, lời Kinh Thánh dạy : “Anh
em là Đền Thờ Thiên Chúa và Thánh Thần ngự trong
anh em. Ai hủy hoại Đền Thờ Thiên Chúa, Thiên Chúa
cũng hủy hoại người đó, vì Đền
Thờ Thiên Chúa là vật thánh, và Đền Thờ ấy
chính là anh em” (1Cr 3.16-17).
4/ Không
được hủy hoại thân thể cách trực
tiếp là tự sát. Đây là một tội
trọng, rất nặng nề. Chỉ mình Thiên Chúa là
chủ sự sống cũng như sự chết. “Chính Ta cho chết và cho sống,
tác sinh và tác tử, và không ai có tài giựt ra khỏi tay Ta”
(Tl 32.39; 1S 2.6). Nhất là khi gặp sầu khổ
nặng nề, bệnh tật nan trị lâu dài, không
được sử dụng cái ngày nay gọi là “an
tử”, tự kết liễu đời mình để
khỏi kéo dài đời sống trong đau đớn,
trái lại ta phải nhẫn nại chịu đựng,
kết hợp đau đớn mình với đau khổ
của Chúa trên thập giá, và trung tín đến chết
với Chúa. Những kẻ vô đạo, vô tín, họ
muốn tự sát vì lý do gì mặc kệ, phần ta chỉ
biết nghe lời Chúa dạy.
Có
những hình thức tự tử cách gián tiếp,
giết người gián tiếp, vì thế ít người
chú ý như : phóng xe quá tốc độ, lạng xe, lách xe,
chạy trái luật lưu thông, lái xe ẩu, lái xe trong tình
trạng say rượu, chơi những trò nguy hiểm vô
ích, v.v...
6/ Ở
đây, phải nói cách riêng đến việc phá thai... là hình thức
phá hoại mạng sống những kẻ vô tội,
yếu đuối, và không thể tự vệ. Tuân theo
lệnh Thiên Chúa, Hội Thánh cương quyết cấm
phá thai một cách rất nghiêm ngặt. Ai làm tội này,
nhất là làm nghề phá thai, hoặc đồng lõa,
đồng tình, đồng mưu, bị phạt vạ
tuyệt thông, nghĩa là bị loại ra khỏi Hội
Thánh, và chỉ Linh mục nào có thẩm quyền mới
giải vạ ấy được. Nhẹ nhất là
không được chịu các Bí tích.
Ta
cũng nên tìm hiểu lý lẽ người đời nêu ra
để cho phép họ phá thai. Có những bà mẹ nói : nó
là bào thai do tôi tạo nên, do đó, tôi có quyền trên nó. Còn các
nhà khoa học cho rằng bào thai từ khởi đầu
cho đến 4 hoặc 5 tháng, chưa phải là bào thai loài
người, chưa là người, vì trong tiến trình
tiến hóa, nó chưa có hình thù và các cơ quan của loài
người, mới chỉ là hình thù đại khái như
con nòng nọc, hoặc một động vật nào đó
thôi. Cho nên, chỉ cấm phá thai khi đã 5, 6 tháng trở
đi...
Nhưng
Hội Thánh không dựa vào các khoa học gia, mà dựa vào ý
Chúa : Người là chủ sự sống và sự
chết. Mà bào thai, tự lúc khởi đầu thụ thai,
là bắt đầu một con người rồi.
Giết nó là giết người. Để giúp dễ xác
tín hơn, ta hãy dựa vào một đoạn Kinh Thánh Luca
1.26tt : đó là trình thuật truyền tin và Đức
Mẹ đi thăm bà E-li-sa-bet.
Sau
ngày truyền tin ít hôm, Đức Mẹ đi thăm bà
E-li-sa-bet, vì Thiên thần báo là bà đã thụ thai
được 6 tháng rồi. Cuộc hành trình từ Nadarét
đến Ain-ka-rim, xứ Yuđê mất độ 5, 6
ngày. Khi vừa vào nhà, E-li-sa-bet thoạt nghe tiếng chào
của Đức Mẹ, thì hài nhi (tức bào thai trong lòng
bà) nhảy mừng và bà được đầy Thánh
Thần mà kêu lên : “Trong nữ
giới có em là diễm phúc. Đáng chúc tụng thay hoa
quả lòng em ! Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa
tôi đến với tôi ?”.
Bà Elisabet được đầy Chúa Thánh Thần
mà kêu lên, có nghĩa là bà được Thánh Thần soi sáng
mà nói lên ba điều chân thật này :
a/ Bào thai nhảy
mừng : Theo kiểu nói Kinh Thánh, có ý nói là
được ơn cứu độ, được
ơn thánh sủng, do được tiếp xúc trực
tiếp với Thiên Chúa hiện diện trong lòng Đức
Mẹ. Như thế là Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống
mặc xác trong lòng Đức Mẹ lúc ấy rồi,
chứ không đợi đến 5, 6 tháng sau, khi bào thai
trong dạ Đức Mẹ thành hình người mới
xuống, và Chúa thánh hóa Gioan Tẩy giả đang còn trong
lòng mẹ.
b/ Hoa quả lòng em
đáng chúc tụng : Hoa quả là có ý nói về
đứa con. Đáng chúc tụng : lời chúc này dành riêng
cho Thiên Chúa. Như vậy, bà E-li-sa-bet chúc tụng đứa
con trong lòng Đức Mẹ là Chúa, vậy Chúa đã
xuống làm con Đức Mẹ rồi.
c/ Mẹ Chúa tôi đến thăm
tôi : Nếu Chúa Ngôi Hai chưa xuống mặc xác phàm
trong lòng Đức Mẹ, làm sao Đức Mẹ
được xưng là “Mẹ Chúa tôi” được ?
Vậy
tất cả các điều đó đều nói rằng :
bào thai trong lòng Đức Mẹ lúc ấy, cho dù mới
khởi đầu, còn trứng nước, song đã
được nhìn nhận là Chúa Ngôi Hai đã xuống
mặc xác ngay rồi, chứ không đợi bào thai lớn
5, 6 tháng.
Hội
Thánh còn dựa theo một luận chứng thần học
nữa để bảo rằng : bào thai ngay từ giây phút
thụ thai, đã là một con người, một mạng
người, tuy còn trứng nước ! Đó là thoạt
khi đậu thai, thì Thiên Chúa ban xuống một linh
hồn ngay, linh hồn ấy như kiến trúc sư
sẽ điều khiển sự phát triển bào thai
ấy, kiến thiết tòa nhà là thân xác từ khởi
sự cho đến hoàn thành.
Hôm nay, gia đình chúng con làm giờ thánh cầu
nguyện này, để đền tạ với Chúa, vì
chúng con vô ơn bội nghĩa, làm đủ mọi
điều nói chẳng sao xiết hại đến thân
xác và mạng sống, là món quà quí giá, là kiệt tác Chúa
đã ban cho chúng con. Chúng con là con cái Chúa, mà cách sống chúng
con chẳng khác gì người ngoại đạo và vô
tín... Xin Chúa tha thứ cho chúng con, và giúp chúng con cải
thiện cách sống theo Lời Chúa dạy.
Tích
truyện
Vì quá yêu
chàng, một thiếu nữ nọ đã có thai cách lén lút và
bất hợp pháp. Cô xấu hổ, sợ gia đình mang
tiếng, cha mẹ đánh đập, nên cô có ý phá thai. May
nhờ một người bạn tốt an ủi và nâng
đỡ, giúp cô lánh xa gia đình ít lâu, lấy cớ đi
công tác. Cô đã sinh ra đời một cậu bé kháu
khỉnh và thông minh. Được yêu thương, săn
sóc, lớn lên, cậu đã trở thành một nhà nhạc
sĩ nổi danh khắp năm châu, một thần
đồng, một thiên tài hiếm có... Đến lúc
ấy, người bạn kia mới nói đùa với cô :
- Giả sử em đã
không nghe tôi mà phá thai, em đã làm cho thế giới mất
đi một vĩ nhân, một thiên tài ! ª
|