Năm thứ mười lăm
dưới triều hoàng đế Tibêriô
Luca muốn loan báo tác vụ của Gioan
Tẩy Giả, người dấn thân khai mở cho tác
vụ của Đức Giêsu. Đây là sự can thiệp
rõ ràng của Thiên Chúa trong lịch sử. Hành động
của Thiên Chúa không "ở bên ngoài” thế gian, trên mây
gió, nhưng hành động này diễn ra, một cách ẩn
kín bên trong những biến cố thế tục. Một
"lịch sử Thánh" phát triển giữa những
biến cố thế giới. Như Luca chúng ta có tin
rằng, Thiên Chúa "nói" và "hành động"
trong những biến cố của chúng ta, trong hiện tình
kinh tế chính trị, xã hội và văn hóa ngày nay không?
Luca kỹ lưỡng nói với chúng ta
rằng, Đức Giêsu đã sinh ra dưới thời
Hoàng đế Xê-da Au-gút-tô (Lc 2,1). Bây giờ ông lại nói
với chúng ta, Chúa bắt đầu tác vụ, như
một người trưởng thành, vào năm 15 Triều
Đại Tibêriô, nghĩa là khoảng năm 28 hay 29.
Đức Giêsu, một người Do
Thái thấp cổ bé miệng, vô danh tiểu tốt đang
đối diện với Hoàng đế đầy uy
quyền của Rôma! Đối diện với kẻ
đang bá chủ thế giới! Đế quốc của
Tibêriô bắt đầu từ bờ Bắc Hải
đến cùng tận Địa Trung Hải, hiện nay
được 15 quốc gia vây quanh nhưng lúc bấy
giờ như một biển hồ của Rôma. Tất
cả những gì Luca bàn đến đâu minh chứng cho
chúng ta thấy, "Tin Mừng", phát xuất từ
Giêrusalem, sẽ đến tận Rôma: Ở đó, sẽ
kết thúc “Công vụ Tông Đồ" (29,16-31). Trong lúc
này, ta mới chỉ gợi lên tầm lớn rộng
của chương trình Thiên Chúa: Đức Giêsu... Hoàng
đế Tibêriô.
Thời Phongxiô Philatô làm tổng trấn
miền Giu-đê
Cùng với Đức Maria, ông Phongxiô
Philatô, là người duy nhất có chỗ đứng trong
kinh Tin Kính của chúng ta: “Đức Giêsu, sinh bởi
đức Nữ Đồng Trinh Maria đã chịu
khổ hình và mai táng thời Phongxiô Philatô... Phongxiô Philatô,
tổng trấn Rôma tại Giêrusalem giữa năm 26 và 36,
là con người "cứng rắn và không xót
thương", theo người lân cận của ông là
Hêrôđê Ác-ríp-pa I đã nói. Ong bị Rôma cất chức vì
đã sát hại hàng ngàn người Samari tụ họp trên
núi Garizim. Các sử gia thới đó (Plavius Josèphe và Philon) mô
tả ông như người cai trị xứ sở
của mình bằng tham nhũng, khủng bố,
cướp bóc do chính cảnh sát của mình tra tấn và
hành quyết.
Ngày nay, chúng ta thường than phiền
về những khó khăn của thời đại chúng
ta: Thế mà Đức Giêsu đã sống trong một
miền đất bị kẻ thù chiếm đóng và
đàn áp không chút nương tay thế đó!
Hêrôđê làm tiểu vương miền
Galilê, người em là Philípphê làm tiểu vương
miền Iturê và Trakhônít, Lyxania làm tiểu vương
miền Abilên
Đó chỉ là những ông vua chư
hầu bù nhìn, và là những người "hợp
tác". Uy quyền thực sự vẩn thuộc Rôma. Luca
nhất mạnh đến lãnh thổ mà Tin Mừng sẽ
được phổ biến: ông để ý nêu rõ hai
miền có đông dân cư là "con cái Israel" (Giuđê
và Galilê), và hai miền có dân "ngoại giáo" (Iturê -
Trakhonít và Abilên). Đối với Luca, đệ tử
của Phaolô thì đây là một chỉ dẫn "thần
học": Sứ điệp của Đức Giêsu không
chỉ dành riêng cho một số người nào đó! Tôi
có tự giam mình trong một khu riêng biệt Kitô giáo nhỏ
bé không? Và như vậy tôi đâu còn ở trong luồng khí
Tin Mừng nữa.
Khanan và Caipha làm thượng tế
Sau những lãnh tụ chính trị,
đây là những lãnh tụ tôn giáo, chịu trách nhiệm
về Do Thái giáo thời bấy giờ, mà vài năm sau
Đức Giêsu sẽ gặp lại.
Đó là bối cảnh lịch sử
và tôn giáo. Những dữ kiện hoàn toàn chính xác, đã
được các sử gia thời cổ xác nhận.
Người ta đã tìm được tại Xêdarê chỗ
ngồi của Philatô trong một nhà hát: Một hàng chữ
được khắc ghi vào băng đá dành cho Tổng
trấn ngồi, giữa hí trường hình tròn.
Có lời Thiên Chúa phán cùng con ông Dacaria là
ông Gioan
Không phải những chức sắc nêu
trên sẽ làm nên lịch sử thực sự: mà là một
"phát ngôn viên", một "ngôn sứ", Gioan
Tẩy Giả, vị ngôn sứ cuối cùng, nhân chứng
đầu tiên của Đức Giêsu Kitô. Chính từ
"bên trong” những thực tại của con
người mà sự thay đổi được thực
hiện, nhưng tất cả những động lực
của sự thay đổi đó không thể đến
từ sự tôn thờ những ý thức hệ và
những người đang nắm quyền lực,
cũng không từ cơ cấu chính trị. "Chúa
lật đổ những người quyền thế
xuống khỏi ngai vàng" (Lc 1,52). Một “lời”,
từ nơi khác đến từ Thiên Chúa, sẽ tạo
nên sự mới lạ thực sự làm thay đổi
dòng lịch sử - Tôi có để cho Lời Chúa nắm
bắt tôi, như Gioan Tẩy giả không?
Trong hoang địa
Đôi khi ta có cảm tưởng
về hoang địa như cái gì trống rỗng. Sự
cô tịch khó chịu này không phải là điều
ngược đời sao? Xa thế gian quay cuồng, xa
những tiếng ồn ào náo động, để có
thể nghe thấy một Lời mầu nhiệm? “Hãy nghe
đây! nghe đây! ngươi chớ có gây tiếng
động? gần ngươi, có người đang
đi trên đường, có người đang
đến gặp ngươi!". Vậy thì, riêng tôi, tôi
đã dành cho sự cô tịch, tình trạng hoang vắng
thế nào trong cuộc sống náo nhiệt của tôi?
Ông liền đi khắp vùng ven sông Giođan
Lời Chúa, phải vận hành. Đó là
một chuyển động. Gioan là một nhà giảng
thuyết di động, cũng như Đức Giêsu
sắp thể hiện như vậy. Còn chúng ta thì sao?
Gioan đã rời hoang địa
hạnh phúc của ông, nơi ông dùng để chuẩn
bị, để lắng nghe Lời Chúa, để đi
gặp các đám đông, để làm việc này, ông
chọn một nơi mà có đủ mọi thứ
người qua lại: Chỗ cạn của một dòng
sông, nơi mà mọi người phải ngang qua; lối
nhỏ giao lưu cho cả đoàn người; bến
Bêthama, trên tả ngạn sông Giođan, phía đông thành
Giêrikhô (Ga 1,28), nơi mà người Anh đã xây cầu
Allenby chỗ duy nhất có thể vượt sông
được. Sau khi sống cô tịch, tôi có tìm cách
để tiếp gặp kẻ khác không?
Rao giảng, kêu gọi người ta
chịu phép rửa tỏ lòng sám hối
Dựa vào nguyên ngữ Hy Lạp có
thể dịch câu trên – như sau: "Ông kêu gọi
người ta dìm mình xuống nước để quay
trở lại".
Người phát ngôn của Chúa không
phải là một con người nhỏ bé trầm tĩnh,
nhưng đó là một cái "loa phóng thanh" với âm
lượng được vặn tối đa. Chữ Hy
Lạp "Kérygme" có nghĩa là "tiếng la",
lời “tuyên bố”. Cuộc sống của tôi có kêu lên
điều gì không?
Không thể có ảo tưởng
được. Người ta không thể gặp Chúa
"như thế", nghĩa là không biết Ngài, hay không
muốn Ngài. Về phía Chúa, phải "lao mình" vào Ngài!
Chữ “batisma" phép rửa, gọi lên hình ảnh
những kiểu tắm rửa theo nghi thức, mà những
thành viên cộng đoàn lân cận Qumran thường thi hành
mỗi ngày để thanh tẩy thân thể mọi nhơ
bẩn và thôi thúc tâm hồn họ cũng phải thanh
tẩy thiêng liêng: Người ta dìm toàn thân mình trong hồ
bơi hay dòng sông. Hoán cải không phải chỉ lâ một
tư tưởng thầm kín, không thuộc phạm vi trí
não, nhưng đó là một bước đi có ý nghĩa,
được thể hiện ra bên ngoài đối với
mọi người qua một hành vi công khai theo nghi lễ:
"Tôi muốn thay đổi cuộc sống... và
trước mặt các bạn, tôi thực hiện cử
chỉ tượng trưng, biểu hiện sự trở
lại của tôi. Tôi dìm xuống nước cuộc
sống trước của tôi, cho nó chết chìm để
một sự sống mới phát sinh".
Phép rửa là một tự nguyện dìm
chết "con người cũ” để cho "con
người mới" tái sinh (Rm 6,6-7,6 - Ep 4,22 – Cl 3,9).
Đó là hình ảnh thực sự của Bí tích sám hối
là phép rửa thứ hai... mà có thể chúng ta muốn lãnh
nhận để cử hành lễ Giáng sinh.
Và hoán cải mà chúng ta đang nói ở
đây (metnoia: Sự trở lại) là một sự quay
trở lại với Thiên Chúa. Nếu hoán cải chỉ là
một sự thay đổi luân lý hay xã hội, thì cuộc
sống Kitô hữu có lẽ chỉ là một thứ nhân
bản như những học thuyết khác, có khi lại
không hoàn hảo bằng chứng học thuyết đó.
Nhưng đúng ra là ta "quay trở lại với
Chúa" cùng với những hậu quả luân lý và xã
hội: chống lại tính ích kỷ, bất công, khuynh
hướng duy vật thực dụng, sự nô lệ
lạc thú và tiền bạc, nếp sống thiếu trong
sạch, tính lười biếng, thái độ chế
ngự kẻ khác, v.v...
Phép rửa tỏ lòng sám hối
để được ơn tha tội.
Sự tha thứ? Hành vi của Thiên Chúa
luôn luôn tặng ban cho tất cả mọi người,
nhưng chỉ hữu hiệu nếu chúng ta đón
nhận sự tha thứ đó cách tự do. Luật
trời phong bao giờ ngừng chiếu sáng, nhưng chúng
ta có thể đóng cửa nhà chúng ta. Hành vi của Thiên Chúa
được thể hiện do "thừa tác viên"
thi hành bí tích, nói "nhân danh chính Chúa Kitô" (in persona
Christi). Hành vi tự do của con người
được thể hiện qua thái độ hối
nhân, đặc biệt qua sự thú nhận cá nhân hay tập
thể. Mỗi cử hành Thánh Thể cũng giúp chúng ta
thông hiệp với Đức Giêsu trong chính hành vi
Người "Tự hiến để tha thứ
tội lỗi", trong hành vi cứu chuộc nhờ thái
độ triệt để sẵn sàng và hoàn toàn vâng
phục Chúa Cha: Đó là hành vi Ngài hoàn toàn và triệt
để "hướng về" Thiên Chúa.
Như có lời chép trong sách ngôn sứ
Isaia rằng: Có tiếng người hô trong hoang địa:
hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa,
sửa lối cho thẳng để Người đi.
Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi
núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co,
phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải
san cho phẳng.
Máy ủi to lớn làm sao! Công
trường sửa đường vĩ đại làm
sao! Công trình thật là quá sức tưởng tượng!
Và chúng ta thì chỉ có "xưng tội riêng", không
đau đớn gì?
Rồi hết mọi người phàm
sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa.
Đây là mục tiêu phổ quát, rất
đặc trưng của Luca, người đồng hành
với thánh Phaolô. Công trình của Thiên Chúa không phải là lên
án, mà là "Cứu chuộc". Lịch sử Thánh,
lịch sử con người mà trong đó Chúa hành
động, không thể kết thúc không lối thoát. Cho dù
chúng ta “hôm nay đang gieo trong nước mắt, nhưng
sẽ gặt trong ca mừng".
|