Cho tất cả – Jean Yves Garneau.
Hai nhân vật được lưu ý
trong các bài sách thánh hôm nay là hai phụ nữ. Hai bà goá. Tình
hình tài chánh của họ rất khó khăn. Không việc
làm. Không nơi nương tựa. Họ sống trong
cơ cực. Họ dễ trở nên mồi cho những
kẻ khai thác. Họ thuộc thành phần những kẻ
bị xã hội ruồng bỏ. Vì họ mà Chúa Giêsu đã
đến. Không lạ gì Ngài quan tâm đặc biệt
đến bà goá mà Ngài thấy trong Đền Thờ.
Cho những gì ta có … Cho những gì ta là …
Hai người phụ nữ làm
một cử chỉ rất quảng đại, họ cho
những gì có thể nuôi sống họ. Chính cuộc
sống của họ mà họ cho đi, khi cho cái ít ỏi
mà họ có.
Bà goá ở Sarepta nói: “Tôi chỉ có trong
hũ một nắm bột, và trong bình một chút dầu
thôi”. Bà thêm: “Tôi và con tôi ăn, rồi chúng tôi chết”. Một
sự hiến dâng dẫn đến cái chết. Hiến
dâng những gì mình có tức là cho đi con người
của mình, sự sống của mình. Đó thực sự
là vấn đề.
Cũng một vấn đề
như vậy nơi bà goá lên Đền Thờ,
trước mặt những kẻ bỏ bớt những
món tiền dư thừa, bà đã cho đi số tiền
ít ỏi nhưng cần thiết cho mình. Chúa Giêsu rất
sáng suốt, Ngài thấy rất rõ những gì đã xẩy
ra. Ngài nói: “Bà đã cho đi hết số tiền bà có
để sống”. Nơi đây nữa, hiến dâng
những gì mình có là hiến dâng chính mình. Khi dâng cúng số
tiền mình có bà goá đã dâng hiến chính cuộc sống
của bà.
Khi nhìn lại cử chỉ của
những người phụ nữ này, làm sao có thể không
nhớ đến Chúa Giêsu. Những gì các bà goá này đã làm,
Chúa Giêsu sẽ làm. Chính Ngài cũng sẽ cho đi những
gì Ngài có; Ngài cũng sẽ hiến dâng mạng sống mình.
Cách tự do! “Mạng sống của Tôi, không ai lấy
đi được, nhưng chính Tôi tự ý hy sinh
mạng sống mình” (Ga 10,18). Việc hiến dâng của
các bà goá loan báo việc hiến dâng của Con Thiên Chúa.
Mạo hiểm khi cho.
Những người giàu có lên
Đền Thờ đã dâng những số tiền
lớn, nhưng của cải họ dâng hiến vẫn là
nhỏ bé, dè xẻn. Khi dâng hiến như vậy, họ
không phải đánh liều về bất cứ
điều gì cả, nhất là mạng sống của
họ! Khi bỏ những số tiền lớn vào hòm cúng,
họ không quên giữ lại những số tiền
lớn hơn nhiều để bảo đảm
cuộc sống và một cuộc sống dư dả. Chúa
Giêsu không bị đánh động chút nào cả
trước việc dâng cúng này. “Ai muốn cứu mạng
sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng
sống mình vì Tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu
được mạng sống ấy” (Mc 8,35).
Hai bà goá đã liều mạng sống
mình, các bà đã dám tin tưởng hoàn toàn nơi Thiên Chúa. Bà
thứ nhất đã được thưởng: Hũ
bột của bà không bao giờ vơi, bình dầu của
bà không bao giờ cạn. Bà thứ hai cũng
được thưởng: Bà được Chúa Giêsu khen
ngợi và Thiên Chúa chúc lành.
Tiền bạc dư thừa của
chúng ta ở đâu? Cái cần thiết cho chúng ta ở
đâu? Phải nêu lên câu hỏi này, vì trước mặt
Thiên Chúa phẩm chất cuộc sống chúng ta
được đo lường bằng phẩm chất
của những điều ta hiến dâng. Cho của dư
thừa, tức là không cho gì cả. Một của hiến
dâng như thế không đánh động Thiên Chúa chút nào. Mọi
sự trở thành nghiêm túc và đẹp lòng Thiên Chúa, khi ta
cho đi chính cái cần thiết, khi ta cho đi chính cái
hầu như không thể thiếu được trong
cuộc sống của mình, khi cho đi một chút bản
thân mình. Lúc đó Thiên Chúa sẽ xem xét đoái nhìn.
Ở đây ta phải xét đến
những cử chỉ cụ thể chứ không phải những
ý tưởng tốt. Ta cũng phải hiểu rõ Tin
Mừng nữa. Vấn đề không phải là bỏ công
ăn việc làm hoặc rút hết trương mục
của mình trong ngân hàng chẳng hạn, nhất là khi ta có
trách nhiệm đối với những người khác
nữa. Nhưng, mặc dù có trách nhiệm, ta vẫn
phải nhận định những gì là cần thiết,
những gì là dư thừa trong cuộc sống.
Đối diện với thân xác bị phó
nộp.
Chúng ta đang cử hành Thánh lễ. Nếu
được sống cách tích cực, Thánh lễ sẽ
lôi cuốn chúng ta bước theo Chúa Kitô. Lát nữa đây
linh mục chủ tế sẽ nói: “Này là Mình Thầy,
sẽ bị nộp vì các con”. Những lời này không
chỉ nhắc lại một thực tại thuộc quá
khứ, chúng còn diễn tả một thực tại luôn
luôn hiện có. Chúa Giêsu tự hiến, Chúa Giêsu phó nộp
mạng sống Ngài vì chúng ta! Những gì Ngài nói về bà goá
được áp dụng cho Ngài: “Ngài đã cho hết … Ngài
đang cho hết … Ngài tự hiến …”
Chúng ta sắp rước Mình Thánh Chúa.
Giây phút hạnh phúc! Nhưng đáp lại, chúng ta có sẵn
sàng hiến dâng mạng sống của chúng ta không? Chúng ta
có sẵn sàng cho đi chẳng những cái dư thừa
trong cuộc sống của chúng ta, mà cả chính cuộc
sống chúng ta nữa không?
|