Lựa
chọn hai kho tàng.
(Trích trong
‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Một
bác nông dân người Anh có dịp nghe John Wesley giảng
thuyết. John Wesley là một nhà giảng
thuyết nổi tiếng: hôm ấy ông giảng về
việc sử dụng tiền của. Wesley bắt
đầu bài giảng bằng tư tưởng; Phải
ra công tích luỹ tối đa, phải dùng hết khả
năng tìm cách làm giàu. Bác nông dân gật gù bảo
người bạn ngồi bên cạnh: Đúng lắm!
Rồi wesley triển khai điểm
thứ hai: Phải tiết kiệm tối đa. Ông lên án thói phung phí tiêu xài quá đáng. Bác nông dân xuýt
xoa: bài giảng tuyệt vời! Cám ơn Chúa, mình vẫn
sống tiết kiệm. Cuối cùng, nhà giảng thuyết
đi tới điểm thứ ba: Phải chia sẻ
tối đa. Hãy coi hoàn cảnh thiếu thốn của
người chung quanh là thuộc trách
nhiệm của mình. Nghe đến đây, bác nông dân
lắc đầu rồi bỏ nhà thờ đi ra…
Anh
chị em thân mến
Chàng thanh niên giàu có trong Tin Mừng hôm nay
cũng thế. Anh
muốn theo Chúa Giêsu để
được sống đời đời. Nhưng khi
nghe Chúa Giêsu bảo: “Hãy về bán những gì anh có mà bố
thí cho người nghèo, anh sẽ được một kho
tàng trên trời. Sau đó, hãy đến theo
tôi”. “Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét
mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều
của cải”. Chúa Giêsu đưa mắt nhìn
anh ta và đem lòng thương tiếc, vì anh ta vốn là
một người rất tốt. Anh đã tuân
giữ các điều răn của Chúa từ thuở
nhỏ. Chúa Giêsu tỏ ra thán phục anh ta, nhưng
đồng thời Ngài lại cho anh ta thấy rõ: Kitô Giáo
không phải chỉ là việc tuân giữ các điều
răn một cách tiêu cực: “Không giết người, không
ngoại tình, không trộm cắp, không làm chứng gian, không
làm hại ai…”. Kitô giáo mang
tính tích cực hơn nhiều. Chúa Giêsu nói thẳng
với anh chàng giàu có: anh chưa bao giờ làm gì gây thiệt
hại cho ai, vì anh có nhiều tiền của, có vợ
đẹp con khôn, đâu cần phải đi ăn
trộm, ăn cướp hay ngoại tình… nhưng anh
đã làm gì để giúp đỡ ai chưa? Anh đã dùng
tiền của để cho kẻ đói ăn, cho kẻ
khát uống, cho người trần trụi ăn
mặc, cho kẻ vô gia cư có nơi trú ngụ chưa?
Chính khi nghe điều này, anh chàng giàu có kia
đã nhận ra mình vẫn còn nhiều khiếm khuyết
biết bao. Vì vậy, Chúa Giêsu mới thách thức anh:
Nếu muốn theo Tôi, anh hãy thay
đổi cách nhìn đi. Đừng chỉ
nhắm đến sự tốt lành một cách tiêu
cực, chẳng hạn như không gây thiệt hại cho
ai. Anh hãy nhắm sống tốt lành
một cách tích cực hơn, chẳng hạn như giúp
đỡ những người nghèo đói. Cứ thực hành điều này, anh sẽ tìm
thấy hạnh phúc ngay trong cuộc sống này và cả
trong cuộc sống mai sau. Thách đố Chúa Giêsu
đặt ra cho chàng thanh niên giàu có có thể tóm lược
như sau: Anh có dám chấp nhận mọi thiệt thòi
để đạt được cuộc sống
vĩnh cửu mà anh mong muốn không? Anh có quan niệm
bước theo Tôi là bị thiệt thòi
không? Nghĩa là anh có sẵn sàng hy sinh của cải
của anh để được sống đời
đời không? Anh chàng giàu có trả lời: Thưa Thầy,
tôi cũng muốn theo Thầy lắm,
nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thiệt thòi
kia! Thế là chàng thanh niên giàu có đành từ
chối lời mời gọi của Chúa Giêsu. Việc sử dụng của cải ngoài mục
đích lo riêng cho bản thân và gia đình xem ra là một hy
sinh quá lớn đối với anh.
Nhiều
người trong chúng ta có lẽ cũng giống như
chàng thanh niên giàu có kia. Chúng ta biết rõ
mình có thể trở thành một Kitô hữu tốt hơn,
nhưng chúng ta vẫn thiếu nhiệt tình để
sống tích cực Tin Mừng của Chúa. Chúng ta đã tuân
giữ các điều răn, nhưng chúng ta vẫn chưa
đủ quảng đại đối với những
người túng thiếu, trần trụi, đói khát. Vì
việc đó đòi hỏi chúng ta phải hy sinh, phải
chấp nhận thiệt thòi, đau khổ, phải can
đảm và phải khôn ngoan sáng suốt để
nhận ra rằng sự hy sinh đó là cần thiết
để đem lại bình an và niềm
vui trong tâm hồn. Và để có thể hy sinh và chấp
nhận những thiệt thòi đau khổ đó,
điều hết sức quan trọng là phải có một
động lực mạnh để thúc đẩy ta, và
động lực đó chính là tình yêu: yêu Chúa và yêu
người. Tình yêu đó sẽ thúc đẩy chúng ta làm
nhiều hơn những đòi hỏi tiêu cực của
các điều răn: không hại người, không gian
dối, không trộm cắp… Một thanh niên
yêu một thiếu nữ sẽ không chỉ hài lòng với
việc không làm hại nàng, không nói dối, không xúc phạm
đến nàng. Tình yêu khiến anh
phải làm tích cực hơn như thế rất
nhiều, vì nếu không làm hơn được như
thế, chắc chắn đó không phải là tình yêu.
Cũng vậy, nếu chúng ta chỉ hài lòng với
những điều răn Chúa dạy, chúng ta chỉ là
người “quen biết” Chúa chứ chưa phải là
người yêu Chúa. Nếu chúng ta không
muốn làm điều gì tích cực hơn nữa, chính là
vì chúng ta thiếu tình yêu. Chúng ta chưa
yêu Chúa và chưa yêu tha nhân.
Rất
nhiều người trong chúng ta có tâm trạng hài lòng vì
đã được biết Chúa, tự mãn vì mình đã
giữ các điều răn của Ngài từ thuở
nhỏ, giống như chàng thanh niên giàu có trong Tin Mừng.
Đó là một điều rất đáng khen, vì Thiên Chúa
cũng rất hài lòng vì chúng ta đã sống được
như vậy. Chính Chúa Giêsu cũng đã nhìn
chàng thanh niên đó một cách thiện cảm và đem lòng
yêu thương. Nhưng qua Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu
còn kêu mời chúng ta đi xa hơn một bước
nữa, đó là sẵn sàng hy sinh nhiều hơn nữa cho
Chúa và cho anh em. Đang khi bên cạnh chúng ta còn
biết bao nhiêu người nghèo khổ túng thiếu,
cần đến sự giúp đỡ cụ thể
của chúng ta. Chúng ta không thể nói mình yêu Chúa mà
lại làm ngơ hay phớt lờ những nhu cầu
của họ. Tình yêu thúc đẩy chúng ta phải làm
một cái gì cụ thể để thoả mãn phần nào
những nhu cầu thiết yếu của anh em. Và chúng ta
cũng cần có con mắt nhận xét và tâm hồn nhạy
bén để nhận ra những nhu cầu ấy nơi
những người sống gần mình nhất.
Chàng thanh niên nghe Chúa Giêsu nói phải phân
phát tiền của cho người nghèo, anh đã buồn
rầu bỏ đi, vì anh quá thiết tha với tiền
của. Từ đó Chúa
Giêsu đưa ra nhận định: “Người giàu có
khó vào được Nước Trời”. “Khó
vào” chứ không phải là không vào được, nếu
không biết chia sẻ, giúp đỡ những người
túng thiếu, nghèo đói, để được một
kho tàng trên trời. Dĩ nhiên, tiền
của cần cho cuộc sống, nhưng tiền của
dễ làm cho con người trở nên mù quáng và ích kỷ.
“Tiền của là đầy tớ tốt
nhưng là ông chủ xấu”. Tiền
của là đầy tớ đắc lực cho mọi
người, nhưng khi chúng ta coi tiền của như
một ông chủ, thì lúc đó nó sẽ trở thành ông vua
thống trị với những luật lệ ác nghiệt
của nó, nó hành hạ, sai khiến chúng ta như tên nô
lệ. Vì thế, Chúa đã nói: “Không ai vừa làm tôi
Thiên Chúa lại vừa làm tôi tiền của” (Lc 16,13). Phải lựa chọn
một.
Chúa
Giêsu đã tỏ ra tuyệt đối trong đòi hỏi
của Ngài: “Ai trong anh em không từ bỏ tất cả
của cải mình có, thì không thể làm môn đệ
Thầy” (Lc 14,33). Từ
bỏ của cải không nhất thiết là từ bỏ
quyền sở hữu. Từ bỏ
đây, đối với đa số Kitô hữu là có
của mà lòng không tham lam, không nô lệ cho tiền của.
Có của mà biết dùng của để mua
sắm kho tàng không bao giờ hư nát trên trời. Có
của mà biết quan tâm đến nhu cầu của
người khác, coi hoàn cảnh thiếu thốn của
người chung quanh là thộc trách
nhiệm của mình. Đó phải là cách
sống của tất cả những ai muốn thực
sự là môn đệ của Chúa Kitô.
|