Ai là kẻ ‘giàu có’? –
Achille Degeest.
(Trích trong
‘Lương Thực Ngày Chúa Nhật’).
Thánh
Marcô thuật về Chúa Giêsu trong một hoàn cảnh đáng
nhớ trong cuộc đời làm sứ giả
Nước của Cha Người. Chúa vừa lấy
một đứa trẻ làm gương cho thái độ
con người phải có trước mặt Thiên Chúa.
Lời giảng dạy và lòng tốt lành của Chúa
chắc hẳn đã cảm kích một thính giả.
Người này chạy theo để gặp Chúa lúc đó
vừa lên đường y hỏi Chúa: phải làm gì
để có được sự sống thật, sự
sống bên Thiên Chúa. Ta đã biết cuộc đối
thoại như thế nào, kết thúc ra sao. Con người
được đặt trước một sự
chọn lựa, hoặc bằng lòng với nếp sống
tuân giữ đúng Lề luật hoặc gắn bó theo Chúa
Giêsu. Ta nhớ lại rằng nếu Chúa không ý thức rõ
rệt Người là Con Thiên Chúa thì đã chẳng bao
giờ Người đề nghị một sự
lựa chọn như vậy, vì lẽ chỉ Thiên Chúa
mới có quyền đòi hỏi con người gắn bó
theo Thiên Chúa. Toàn thể đoạn Phúc âm của thánh Marcô
cho phép ta nhận xét như thế, bởi lẽ Chúa Giêsu
được thánh chép sử kể lại Người là
một Thày khác hẳn một Thày khác hẳn một thày
Rabbi thường.
Sự
thoái thác rút lui của ‘cậu con nhà giàu’, làm cho Chúa phán
dạy những lời nghiêm trọng về nguy cơ do
sự giàu có đem đến cho con người. Đã có
nhiều sự khai thác theo nhiều lối về
đoạn Phúc âm này. Chúng ta chỉ giữ lại
điểm suy niệm:
1.
Chúa
không lên án của cải vật chất vì cớ chúng
biểu lộ sự giàu có. Chúa cảnh giác về của
cải vật chất dễ khiến cho con người
thành nô lệ tiền bạc. Ở đây, là vấn
đề tự do để tâm hồn sẵn sàng đáp
ứng Thiên Chúa.
Bằng
tấm gương đời mình, Chúa cho thấy
Người không có mặc cảm khi sử dụng của
cải vật chất. Của cải là tốt vì do Chúa Cha
tạo nên. Nhưng Chúa Giêsu không lụy vào của cải.
Ngoại trừ những đoạn thuật lại
thuở thơ ấu của Chúa, người ta không bao
giờ thấy Chúa lựa chon sự nghèo túng. Là công nhân,
Chúa làm việc để hằng ngày được dùng
đủ. Rồi tới thời kỳ làm sứ giả
loan Tin mừng, nay đây mai đó, Chúa đã chấp
nhận để cho người khác lo cho Chúa đầy
đủ. Trong cả hai trường hợp, Chúa không
chịu một ràng buộc nào do của cải thế gian.
Một
ngạn ngữ, ngay ở thời Chúa đã thuộc
loại rất cổ xưa, nói rằng một sự an
lạc tối thiểu cần thiết cho việc thực
thi nhân đức. Chúa không đứng ra làm lý thuyất gia
cho sự thật hiên nhiên đó. Cách cụ thể, Chúa
sống với một sự an lạc tối thiểu,
ở cái mức mà tâm hồn Chúa được tự do
để phụng thờ và phục vụ, để
tận hiến cho Chúa Cha và cho nhân loại.
Cho
nên Chúa cảnh giác đừng để cho của cải
vật chất nô lệ hóa, hoặc là của cải
đang sở hữu, hoặc là thứ của cải
người ta mong ước được sở
hữu. Sự giàu có trở thành xấu từ lúc, hoặc
trong thực tế, hoặc trong mơ ước, nó
vật chất hóa tâm trí, lý tưởng, ước
vọng, nghĩa là từ lúc sự giàu có lấy mất
đi tự do của trái tim.
2.
Theo
quan điểm này, những kẻ giàu có không nhất
thiết là những kẻ như ta tưởng. Những
kẻ bị Chúa tuyên bố là để có nguy cơ bị
trục xuất khỏi Nước Trời, chính là
những kẻ tôn thờ ngẫu tượng giàu có
vật chất, nó khiến cho họ xa cách Thiên Chúa. Chúa
Giêsu cũng từng có những người bạn vào
bậc giàu có trong xã hội và nếu họ cư xử
bất công, thì ân sủng thân hữu và mãnh liệt của
Chúa đã làm cho họ trở lại. Trong Chúa, người
ta không đấu tranh gây hấn chống nhà giàu. Chúa
vượt lên rất cao khỏi những hố sâu xã
hội. Chúa không đấu tranh chống một tình
trạng xã hội hầu đưa người nghèo
từ giai đoạn nghèo tiến lên giai đoạn
giầu. Sự lầm than xã hội chỉ là một
diện của sự lầm than mênh mông của nhân
loại và ở tầm cỡ đó, Chúa không suy tính, Chúa
đến với tất cả mọi người nghèo.
Trước lối nhìn của Chúa, nguy cơ có thật
của sự giàu có chính là quyền lực của chúng
khiến người ta xa lánh Thiên Chúa. Sự bi đát
của thanh niên giàu có là ở chỗ anh ta xa Chúa chỉ vì
còn quyến luyến tài sản của mình. Ở đây, hay
ở đàng kia, chúng ta có chăng một ‘tư sản’ nào
cần bỏ lại để theo sát Chúa hơn?
|