BÀI
LỜI CHÚA 14
bà
mẸ ANH HÙNG
Trích sách 2 Ma-ca-bê, ch.7
Ở
Pha-lê-tin, trước Chúa Giáng sinh độ 150 năm.
Hồi đó, dân Do thái đang bị vua An-ti-ô-kô cấm
đạo. Có một bà mẹ kia cùng bị bắt với
7 người con. Tất cả đều một dạ
trung thành đến chết không hề chối Chúa,
chối đạo, mặc dầu phải chịu
những hình khổ độc ác nhất. Người anh
cả bị cắt lưỡi, lột da đầu,
chặt các ngón tay, ngón chân. Chỉ còn thoi thóp thở,
lại bị lôi đến lò lửa, ném vào vạc
để rán chảo. Người anh thứ hai cũng
bị các cực hình ấy. Trước khi bị cắt
lưỡi, anh lớn tiếng tuyên xưng lòng tin :
- Các
ngươi giết mạng sống đời này của
chúng ta, song chết để làm chứng cho đạo Chúa
là chân thật, thì Chúa sẽ cho chúng ta sống lại ngày
sau hết, sẽ hoàn trả cho chúng ta sự sống còn mãi
đời đời (c.9).
Và cứ thế, lần lượt mấy
người anh em đó can đảm chịu các hình
khổ ghê rợn và chịu chết vì đức tin.
Trước khi tắt thở, họ đều tuyên
xưng lòng tin, lớn tiếng nói lên niềm hi vọng
nơi cuộc sống đời đời mà Thiên Chúa dành
sẵn cho họ.
Còn
người mẹ, bà thật là người đáng thán
phục mọi đàng, xứng đáng được kính
cẩn ghi nhớ, một lòng cậy trông vào Chúa, bà đã
can đảm chứng kiến 7 con cùng chết trong một
ngày. Hơn nữa, bà đã lấy lời lẽ khuyến
khích mỗi con. Là một người phụ nữ, mà lòng
bà đầy chí khí anh hùng, nữ tính được khí
phách nam nhi làm cho phấn khởi, và bà nói với các con :
- Mẹ không
biết làm sao các con đã xuất hiện trong dạ
mẹ, nhưng một điều mẹ biết chắc
là không phải mẹ ban cho các con hơi thở và sự
sống, cũng không phải mẹ đã sắp xếp cho
các yếu tố nắn các con nên hình nên dạng. Chính
Đấng Tạo Thành vũ trụ đã ban cho các con
hơi thở và sự sống. Vậy thì chính Người
sẽ trả lại cho các con hơi thở và sự
sống, một khi các con không ngại hi sinh sự sống
mà làm chứng về Người (cc.20-23).
Đến
lượt cậu con út của bà, vua An-ti-ô-kô hết
lời phủ dụ, dỗ ngọt sẽ ban của
cải, phú quí và quyền chức vinh hoa... Thấy không lay
chuyển lòng cậu, ông mới nghĩ ra một kế là
gọi người mẹ lại, dụ bà khuyên bảo
cậu bé để cứu sống nó. Bà nhận lời,
nhưng bà đánh lừa bạo chúa, dùng tiếng bản
quốc mà khuyến khích con can đảm chịu chết,
thay vì nghe lời hứa ngon ngọt của vua :
- Con
ơi ! Con hãy thương mẹ đã cưu mang con chín
tháng, cho con bú mớm ba năm, cùng đã đau đớn,
lo lắng thiết tha... Mẹ xin con hãy ngước
mắt nhìn trời đất và tất cả mọi
vật trong đó, để biết rằng: Thiên Chúa
đã làm ra chúng cùng cả loài người chúng ta. Vậy
đừng sợ tên lý hình ấy. Hãy ở sao cho xứng
với các anh con mà bằng lòng chết, ngõ hầu mẹ
được gặp lại con làm một với các anh
con.
Bà
vừa dứt lời, người thiếu niên đó nói to
:
- Các ngươi còn đợi gì ?
Không bao giờ ta nghe lời truyền của một ông vua,
mà bỏ lệnh truyền của Chúa, dù sống hay dù
chết.
Rồi
quay sang ông vua cấm đạo, cậu la lớn :
- Hỡi
bạo chúa khát máu ! Quân vô đạo ! Ngươi
đừng dương dương tự đắc khi
nắm quyền hành trong tay mà hành hạ các tôi tớ Chúa, vì
ngươi sẽ không trốn thoát được án
của Thiên Chúa toàn năng, Đấng thấy hết
mọi sự. Anh em ta đã chịu cực hình vắn
vỏi để được sống muôn đời.
Còn ngươi sẽ mang lấy án công bằng, xứng
với sự kiêu ngạo của ngươi. Phần ta
cũng xin dâng mạng sống để làm chứng cho
Chúa, mà khẩn cầu Người thương đến
dân tộc (cc.27-37).
Vua tức uất người và đã ra các
hình khổ độc ác gấp bội đối với
cậu. Cậu đã can đảm chịu các hình khổ
ghê sợ ấy và đã lãnh triều thiên tử vì
đạo.
Sau cùng đến
bà mẹ, thấy không còn có con nào để bà phải nâng
đỡ, khích lệ, bà cũng bằng lòng chịu
chết vì Chúa. Linh hồn bà bay về cùng Chúa và sum họp
với các con trong vinh quang Thiên quốc.
* Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Nếu anh
chị em là bậc cha mẹ mà gặp cảnh vừa
kể, anh chị em có khuyến khích con cái mình như
thế không ? Có can đảm chịu đựng và
chứng kiến con cái mà mình đã mất bao công lao
dưỡng dục, nay được phúc chết vì Chúa
không ?
Xem thế,
mới thấy bà mẹ trong truyện Sách Thánh kể
thật “đáng thán phục
mọi đàng, xứng đáng được kính cẩn
ghi nhớ” (c.20). Nhưng bởi đâu bà có
được thái độ can đảm như thế ?
Chứ theo thường tình, phụ nữ hay xúc
động, giàu lòng thương con, luôn sợ con mình
phải khổ, phải chết, thì làm ngơ hoặc
tệ hơn, tìm cách bảo con trốn lánh hay chối
đạo Chúa, chối bỏ danh nghĩa là công giáo, không
dám tuyên xưng đức tin.
Thế
mới hay cha mẹ có hai cách thương con : thương
con theo thường tình xác thịt và thương con trong
Chúa, theo tinh thần Chúa. Thương theo thường tình
dễ đưa đến chỗ làm nghịch ý Chúa. Chúa
Giêsu dạy : “Kẻ yêu con trai,
con gái hơn ta, ắt không xứng với Ta” (Mt 10.37).
Bà mẹ bảy anh em tử đạo sở dĩ
can đảm phi thường như thế là bởi hai lý
do mà Sách Thánh cho biết : một là “bà có lòng trông cậy vào
Chúa”, hai là “bà có khí phách nam nhi, có chí khí anh hùng”.
1/ Bà
có lòng trông cậy vào Chúa là thế nào ?
Tức là bà
có một niềm tin chắc vào Chúa là Đấng có
thật và hằng sống, Người đã tạo
dựng nên mọi loài, chính Người nắn tạo và
ban sự sống cho các con của bà. Nếu con bà vui lòng
chết vì Người, thì đáp lại, Người có
đủ quyền phép mà trả lại một sự
sống khác tốt hơn, tức là sự sống đời
đời. Bà nói giống lời của Chúa chúng ta : “Kẻ nào hi sinh sự sống
mình vì Thày, thì sẽ được lại sự sống.
Nào có ích gì cho người ta khi được cả
thế gian mà đánh mất sự sống đời
đời của mình. Lấy gì để chuộc nó
lại được ? Vì chưng có ngày Con Người
sẽ đến trong vinh quang của Cha Ngài... và bấy
giờ, Ngài sẽ trả lại cho mỗi người
(sự sống là phần thưởng đời
đời) tùy theo công nghiệp họ” (Mt 16.24tt).
2/ Bà mẹ kia có khí phách nam nhi, có chí
khí anh hùng là thế nào ?
Tức là bà
biết vượt trên những sự xúc cảm
thường tình của phụ nữ, bà bình tĩnh dùng lý
trí suy nghĩ, chứ không để tình cảm lôi kéo. Lý trí
thì sáng suốt, còn tình cảm thì mù quáng. Nếu
được Lời Chúa soi sáng, lý trí sẽ sáng suốt
hơn, sẽ biết phải làm gì, hành động theo
lối nào cho xứng với danh là con cái Chúa. Vậy sau khi
đã suy nghĩ như thế và cầu nguyện cho có
sức mà làm theo, thì người đó, cho dù là một
phụ nữ, cũng thành ra có khí phách của nam nhi, và khi
đạt mức cao, có thể làm những việc khó, thì
gọi là có chí khí anh hùng.
Được
như thế không khó lắm đâu, hay nói đúng hơn,
cái đó không phải là điều không làm nổi.
Chung quanh ta,
biết bao người cha, người mẹ đã
sống can đảm như thế, không nhiều thì ít. Có
những người vợ, người mẹ, chồng
xa vắng, đã chết, hoặc bỏ bổn phận,
một tay bà nuôi nấng đàn con, đồng thời
đóng thêm vai người cha để dạy dỗ
đàn con đang chập chững bước vào
đời. Lại ra sức dạy bảo con cái sống
theo đạo Chúa, biết chịu khó, chăm chỉ lao
động lương thiện để mưu sinh, không
ăn cắp, cướp giật để làm kế
độ thân, không gian dối, không lừa đảo
để có của. Bà dạy con biết sống
đứng đắn, trai không chè chén, nhậu nhẹt say
sưa, gái không se sua, đua đòi hoặc lẳng lơ,
trắc nết. Bà dạy cho chúng biết cậy trông vào
Chúa thương yêu quan phòng, để không hề làm gì
xằng bậy lỗi luật Người, mất lòng
Người.
Những
người vợ và người mẹ ấy thật quí
hóa cho gia đình và xã hội, và Hội Thánh được
thơm lây.
Xin các bà
mẹ nhớ cách riêng rằng : nếu ngược
lại, các bà cưng chiều mà không dạy dỗ, bảo
ban con cho đúng phép, các bà không những làm hỏng
đời nó, mà còn làm hại cho xã hội, làm khổ cho
người khác sống xung quanh nó nữa. Đứa con
được nuông chiều - nhất là con trai - sẽ
trở nên ủy mị, nhu nhược, suốt
đời sống bám vào mẹ, không có can trường,
luôn ỷ lại, quăng ra đời nó sẽ không
biết xoay sở, không biết tháo vát. Vì từ nhỏ
vốn quen ăn sẵn, có lấy vợ, lập gia
đình cũng sống dựa hơi vợ, sẽ không
biết hi sinh cho vợ con, mà chỉ đòi hỏi, vì
đã quen từ nhỏ thụ hưởng ích kỷ
rồi, cái gì cũng vơ lấy cho mình, chứ có biết
san sẻ, hi sinh cho ai khác đâu !
Vậy, hỡi các người cha mẹ công giáo ! Hãy
để hết tâm tư mà rèn luyện cho các con, trai
cũng như gái, thành những con người có chí khí, có
bản lãnh. Hãy tiêm nhiễm cho con những xác tín đúng
đắn, rèn luyện ý chí biết phấn đấu
chống mọi tính hư tật xấu, biết vươn
lên cao theo một lý tưởng tốt đẹp, biết
trung tín với bổn phận, biết hi sinh vì việc
nghĩa. Nhất là hãy dạy con sống tin tưởng và
gắn bó với Chúa, cách riêng bằng sự cầu nguyện
và suy gẫm Lời Chúa.
Tích truyện
Đời
mẹ là một đời hy sinh
Một bác sĩ người Pháp kể
lại câu chuyện ông đã chính mắt chứng kiến
sau đây: Một sản phụ vào bệnh viện xin
cấp cứu vì việc sinh đẻ lần này khó
khăn. Khám xong, bác sĩ nói: “Trường hợp này nguy
hiểm nghiêm trọng. Nếu cứu đứa con thì bà
phải chết, nếu cứu bà thì đứa con phải
chết”.
Giờ phút chọn lựa quyết liệt.
Là một người mẹ dũng cảm giàu lòng hy sinh,
huống hồ lại là một người đàn bà Công
giáo, bà đã can đảm anh hùng chọn lấy cái
chết để đứa con được sống.
Bác sĩ cố gắng cứu cả bà. Song cuối cùng,
khi đứa con lọt lòng mẹ khóc mấy tiếng
đầu tiên chào đời, người mẹ anh
dũng đó chỉ còn có thể nhìn con, nhoẻn một
nụ cười với đứa con thơ, rồi bà
tắt nghỉ trong hy sinh cao cả.
Trước khi mổ, bà có viết lá thư
về cho chồng con, nói lý do và trối trăng vài
điều. Người ta tìm thấy trong lá thư ấy
những dòng tâm huyết này: “Hỡi các con của mẹ,
mẹ chết song là để con mẹ sống, em các con
sống. Các con đừng buồn, cuộc đời
người mẹ là một đời hy sinh.”
YYYY
|