Rửa tay hay rửa tâm hồn?
(Trích trong
‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Nhà Thần học William Barclay kể
lại câu chuyện: Một Kinh sư Do Thái (Rabbi) bị
cầm tù ở Rôma. Trong tù, ông chỉ được ăn uống tối thiểu nhằm
mục đích kéo dài cuộc sống. Thời gian trôi qua,
vị Kinh sư ấy ngày càng yếu dần. Cuốc cùng người ta buộc phải mời
bác sĩ đến khám bệnh. Bác
sĩ bảo rằng cơ thể tù nhân bị thiếu
nước. Họ không hiểu nổi tại sao
vị Kinh sư ấy lại có thể thiếu
nước, bởi vì khẩu phần nước mỗi
ngày tuy là tối thiểu nhưng vẫn tương
đối đủ chứ đâu đến nỗi
tệ! Thế là đám lính gác liền chú ý quan sát
người tù này một cách kỹ lưỡng hơn
để thử xem ông ta làm gì với số lượng
nước ấy. Cuối cùng người ta đã khám phá
ra bí mật: Vị Kinh sư Do Thái này đã sử dụng
phần lớn số lượng nước để
rửa tay theo nghi thức Do Thái giáo
trước khi ăn và cầu nguyện. Như
thế đương nhiên ông ta không còn đủ
nước để uống.
Anh
chị em thân mến, câu chuyện này giúp chúng ta hiểu rõ
hơn thái độ bực bội của những
người Biệt Phái Pharisêu và Kinh sư Do Thái
đối với Chúa Giêsu và các môn đệ của Ngài khi
nhìn thấy các môn đệ Chúa Giêsu ăn uống mà
chẳng chịu rửa tay theo đúng nghi thức. Rửa tay sạch sẽ trước khi ăn,
đó là điều sơ đẳng trong phép giữ
vệ sinh phòng bệnh. Người Do Thái và nhất là
người Biệt Phái Pharisêu giữ tập tục
rửa tay trước khi ăn rất
kỹ. Họ không dùng bữa, nếu chưa rửa tay trước. Ở nơi công cộng
về, họ không ngồi và bàn ăn
nếu chưa tắm rửa sạch sẽ. Họ còn
giữ nhiều tập tục tẩy rửa này,
đối với họ, không nhằm giữ vệ sinh,
bảo vệ sức khoẻ, mà được coi là
những nghi thức tôn giáo và nhằm để phân
loại con người trong sạch hay do bẩn theo
luật. Lòng đạo đức của con người
được đánh giá tuỳ thuộc và việc tuân
giữ các tập tục này, đều bị kể là
hạng người dơ bẩn, bị loại ra ngoài
cộng đoàn tôn giáo, mất quyền tham dự nghi
lễ phụng tự trong đền thờ. Họ còn để mắt dòm ngó xem xét
người khác có tuân giữ các tập tục đó không.
Trong Tin Mừng hôm nay, họ đã thấy một số
môn đệ của Chúa Giêsu không rửa tay
trước khi ăn. Điều này đã nên
cớ cho người Biệt Phái và Kinh sư hạch sách
Chúa Giêsu và lên án Ngài.
Đáp
lại, Chúa Giêsu đã vạch trần tâm địa
của người Biệt Phái và Kinh sư; Ngài đã
phơi bày cho thấy cái họ cho là đạo đức
chỉ là một thứ giả hình. Họ tôn thờ Thiên
Chúa một cách giả dối ngoài môi miệng nhưng lòng
họ thì chẳng tôn thờ Ngài, chẳng màng tuân giữ
các giới răn của Ngài. Nhân dịp này, Chúa mở ra
cho người ta thấy cái làm cho người ta ra dơ
bẩn và bất xứng trước Thiên Chúa không phải
ở chỗ rửa tay hay không rửa tay trước khi
ăn, mà chính là ở tâm địa xấu xa của con
người, chính là những tư tưởng xấu,
“từ đó phát xuất những hành động ngoại
tình, dâm ô, giết người, trộm cắp, tham lam,
độc ác, xảo trá, ganh tị, vu khống, kiêu
căng…” Qua đó, Chúa Giêsu muốn nói rằng: sự dơ
bẩn bên ngoài không làm cho tâm hồn ra dơ bẩn, không tác
hại và đáng lo cho bằng sự dơ bẩn trong tâm
hồn do những ý muốn xấu xa, độc ác. Vậy thì việc tẩy rửa bên ngoài không quan
trọng bằng việc tẩy rửa bên trong, bằng
việc thanh tẩy tâm hồn, hoán cải cuộc sống.
Sự trong sạch của tâm hồn quan
trọng và cần thiết hơn sự sạch sẽ bên
ngoài của thể xác. Tập tục tẩy rửa
bên ngoài không tẩy xoá được sự dơ bẩn
trong tâm hồn, chỉ có việc tuân giữ luật Chúa
mới thúc đẩy con người sám hối tội
lỗi để được tẩy rửa trong
sạch, xứng đáng trước mặt Chúa. Do đó
cần phải tuân giữ luật Chúa hơn những
tập tục của con người.
Nhà thần học William Barclay còn kể
thêm một câu chuyện về một người Hồi
Giáo đang đuổi theo để
giết kẻ thù của mình. Đang khi đuổi theo
kẻ thù, chợt nghe vang lên hồi chuông báo giờ cầu
nguyện, lập tức người Hồi Giáo nhẩy
ngay xuống ngựa, mở sách Thánh Kinh Coran ra, quì xuống
và cầu kinh theo như luật định một cách hết
sức lẹ làng. Cầu kinh xong, anh ta lại leo lên ngựa tiếp tục đuổi theo
kẻ thù. Câu
chuyện này minh hoạ cho chúng ta chủ nghĩa câu nệ
lề luận. Nó cảnh các chúng ta đừng rơi
vào chủ nghĩa đồng hoá tôn giáo với việc chu toàn những hành vi đạo đức
bên ngoài.
Chúa Giêsu đã đảo ngược
hoàn toàn cái gọi là tôn giáo của người Biệt Phái
và Kinh sư Do Thái. Đạo không phải là thi hành những tập
tục, tuân giữ các nghi thức, mà chính là một thái
độ sống, là thi hành luật Chúa, là sống Lời
Chúa. Cái cám dỗ thường xuyên của
người Kitô hữu vẫn là lấy việc
đạo đức bề ngoài là bức màn che
đậy tính ích kỷ, giả dối, độc ác, gian
tham, trốn tránh nhiệm vụ của mình trong gia đình,
ngoài xã hội, thích được mang đanh hiệu là tín
hữu hơn là sống đúng theo Tin Mừng của Chúa
Kitô; mượn việc đi nhà thờ, đọc kinh,
dự lễ để trốn tránh bổn phận bác ái,
phục vụ người khác; làm ra vẻ hăng hái, nhiệt
thành để được tiếng khen; chà đạp
người khác để nâng mình lên… Nói chung
là lấy những hình thức bên ngoài để thay thế
cho nhiệm vụ đích thực của người Kitô
hữu là thi hành luật tình yêu của Chúa: sống công
bằng, bác ái, phục vụ, trong sạch, hiền lành, hoà
thuận. Đó là kết quả có lòng yêu
mến chân thành. Điều cốt
yếu là phải có lòng yêu mến chân thành bên trong chứ
không phải hình thức giả dối bên ngoài. Con
người chỉ nhìn thấy bên ngoài, còn Chúa thấu
suốt tận tâm can. Chính tình yêu bên trong
sẽ làm cho mọi việc bên ngoài có giá trị đích
thực. Thiếu tình yêu bên trong, mọi
việc bên ngoài chỉ là bôi bác, giả dối.
Chúa
Giêsu có lần mượn hình
ảnh những mồ mả quét vôi trắng tinh
để nói cho những người Biệt Phái hiểu:
cái lối đạo đức giả của họ trong
thể che đậy được tội lỗi của
họ. Mồ mả dù có quét vôi trắng tinh, sạch
sẽ đến đâu cũng không làm cho ai quên
được cái thây ma thối tha bên dưới (x. Mt 23,27-32). Chúa còn nói thẳng với họ: “Không
phải môi miệng cứ lâm râm lạy Chúa mà
được vào Nước Trời, nhưng là phải
làm theo ý Cha trên trời”. Chính việc làm theo ý Chúa Cha mới được vào
Nước Trời chứ không phải việc tôn thờ
giả dối ngoài môi miệng: “Dân này thờ kính Ta ngoài môi
miệng, còn lòng trí chúng lại xa cách Ta”.
Thưa
anh chị em, để áp dụng cụ thể, Thánh Giacôbê
Tông Đồ hôm nay kêu gọi chúng ta hãy thực thi luật
yêu thương của Chúa bằng việc phục vụ
những người nghèo khó, nhất là những cô nhi, quả phụ. Bởi vì
họ phải chịu nhiều thiệt thòi bất công và
ít được nâng đỡ, bênh vực hơn những
người khác. Thánh Giacôbê cũng mời gọi chúng
ta phải xa tránh “tinh thần thế tục” vì đó là
điều kiện cần thiết để sống chúng
ta được “trong sạch, không tì vết”: “Lòng
đạo đức tinh tuyền và không chê trách
được trước mặt Thiên Chúa Cha, đó là
thăm viếng cô nhi quả phụ lâm cơn cùng khốn
và giữ mình cho khỏi vết nhơ của thế gian”.
Anh
chị em thân mến,
Người Kitô hữu đích thực
là người có lòng tin, đồng thời có những
việc làm cụ thể để diễn tả lòng tin
của mình. Trức
mặt Chúa, cách chưng diện, thời
trang, không quan trọng bằng tâm hồn trong trắng,
đầy tình yêu mến và thể hiện trong nếp
sống yêu thương, phục vụ anh em, đặc
biệt là những người cô thế cô thân. Nếu
rửa tay sạch trước khi ăn
là vấn đề vệ sinh thưởng thức của
cuộc sống con người, thì tẩy rửa tâm
hồn trong sạch trước khi dự Tiệc Thánh
Thể là điều kiện cần thiết của con cái
Chúa để xứng đáng tiếp rước Ngài.
|