Tông
đồ.
Một
trong những ưu tư lớn trong cuộc đời
công khai của Chúa Giêsu, đó là tìm những người
cộng tác với mình trong công cuộc truyền bá Phúc âm,
bởi vì Ngài luôn ý thức rằng: Lúa chín thì nhiều, mà
thợ gặt thì ít. Chính vì thế Ngài đã
kêu gọi và chọn lựa các môn đệ. Ngài đã để cho các ông sống bên cạnh
mình và trực tiếp huấn luyện các ông, bằng cách
để cho các ông được nghe những lời Ngài
giảng, xem những việc Ngài làm. Và
cắt nghĩa cho các ông những điều các ông chưa
hiểu.
Rồi hôm nay, Ngài đã sai các ông đi để
thực tập truyền giáo. Và trước khi các ông lên đường, Ngài đã
căn dặn: Đừng mang theo bao bị, đừng
mang theo cơm bánh, đừng mang theo tiền bạc và
đừng mặc hai áo, nghĩa là Ngài bảo các ông
phải ra đi trong một hoàn cảnh bấp bênh
nhất, để tập trung vào việc rao giảng Tin
Mừng, cũng như luôn phó thác vào tình thương và
quyền năng của Thiên Chúa.
Lầm
lỗi nặng nề nhất của người tông
đồ hăng say và nhiệt thành, đó là họ quá
cậy dựa vào tài năng riêng của mình mà quên mất
tác động và sự trợ giúp của Chúa, bởi vì
không có Chúa, chúng ta không thể làm được gì. Hay
như lời thánh Phaolô xác quyết: Phaolô trồng, Apollo
tưới, nhưng chính Thiên Chúa mới là Đấng
đem lại kết quả.
Đối
với chúng ta cũng vậy, một khi đã lãnh nhận
Bí tích Rửa tội và Bí tích Thêm sức,
chúng ta cũng được Chúa kêu mời cộng tác
với Ngài trong công cuộc truyền bá đức tin,
để rồi chúng ta cũng sẽ là những môn
đệ của Ngài. Và cách thức
để chúng ta thể hiện ơn gọi và sứ
mạng của mình một cách hiệu quả nhất
vẫn là đời sống gương mẫu của
chúng ta. Vì thế, sau khi công bố tám mối phúc
thật, Chúa Giêsu đã truyền dạy: Các con là ánh sáng
thế gian. Ánh sáng ấy phải chiếu dãi trước
mặt thiên hạ, để mọi người nhìn
thấy những công việc của các con mà ngợi khen Cha
các con là Đấng ở trên trời.
Tục
ngữ Việt Nam cũng bảo: Lời nói như
gió lung lay, việc làm như tay lôi kéo.
Chính đời sống gương mẫu của chúng ta
mới là một bài giảng hùng hồn có sức lôi
cuốn và hấp dẫn mọi người đến
cùng Chúa.
Tuy nhiên, nói tới việc tông đồ, nhiều
người trong chúng ta vẫn cảm thấy xa lạ
bởi vì họ cho rằng đó là bổn phận của
giới tu hành, chứ không phải là bổn phận
của họ, những người giáo dân sống giữa
lòng đời.
Đây là một quan niệm sai lạc, bởi vì đã là
con cái Giáo Hội, chúng ta đều có bổn phận làm cho
Giáo Hội được phát triển, được
rộng mở, tùy theo hoàn cảnh và
đấng bậc của mình.
Mẹ
Têrêxa Calcutta kể lại một mẩu chuyện cảm
động như sau: Ngày kia có một
thiếu phụ cùng tám đứa con đến gõ cửa
xin gạo. Mẹ đích thân trao cho bà ta
một bao. Bà nhận gạo rồi chia làm hai
phần, Mẹ ngạc nhiên hỏi tại sao thì bà trả
lời: Tôi dành một phần cho gia đình Hồi giáo bên
cạnh vì đã mấy ngày qua, họ không có gì để
ăn.
Người
nghèo khổ nhất cũng có thể thực thi tinh
thần chia sẻ huynh đệ, nghĩa là họ vẫn
có thể làm việc tông đồ, làm sáng danh Chúa bằng
chính đời sống của họ.
|