Thân phận người sứ giả.
Sứ giả là
người được chọn lựa và
được sai đi để loan truyền Tin Mừng
cho muôn dân, là người nói nhân danh Thiên Chúa.
Đức Kitô là vị
Thiên Sai đến mạc khải cho chúng ta biết về
Thiên Chúa và những ý định của Ngài, nhờ đó
chúng ta được cứu độ. Trong
đời sống công khai, Ngài đã bị chống
đối và khinh miệt, như lời thánh Gioan đã
viết: Ngài đã đến nhà Ngài, nhưng gia nhân đã
không tiếp nhận Ngài.
Phải chăng đó cũng chính là sái
số phận của người sứ giả, của
người tông đồ, vì Chúa Giêsu cũng đã bảo:
Môn đệ không trọng hơn Thầy, người ta
đã bắt bớ Thầy thì người ta cũng
sẽ bắt bớ các con. Thực vậy, ngày hôm nay, Chúa
Giêsu trở về Nadarét để rao giảng Tin Mừng,
nhưng Ngài đã bị chính những người
đồng hương chống đối, rồi trên
khắp nẻo đường xứ Palestina, Ngài đã
loan truyền Phúc Âm, đã chữa lành những tật
bệnh đem lại mọi lợi ích cho con người,
thế nhưng họ đã dám cho Ngài lấy quyền phép
ma quỷ mà làm những việc đó. Ngài
mạc khải Thiên Chúa là Cha và mình là Con, thì họ cho Ngài là
kẻ phạm thượng, bị quỷ ám và điên
khùng. Ngài đến đem bình an, chân lý
và thiết lập nước Thiên Chúa thì bị mang
tiếng là xách động là phản loạn. Họ
bắt bớ và kết án Ngài tử hình
trên thập giá. Sau cùng Ngài đã bị đóng
đinh giữa hai tên trộm cướp.
Thân phận của người sứ
giả là như thế và Chúa Giêsu cũng đã xác
định cho các tông đồ: Các con sẽ phải
đau khổ, khóc lóc, sẽ bị bắt bớ và
điệu ra toà. Và như chúng ta thấy: Cuộc
đời người sứ giả của Thiên Chúa
phải gắn liền với thập giá và khổ đau,
vì nơi thập giá, ơn cứu độ
được biểu hiện qua sự chết và
phục sinh của Đức Kitô. Bởi vì đau khổ
là đường lên ánh sáng, gian khổ là đường
về vinh quang và thập giá tới phục sinh và là
điểm tựa cho người sứ giả để
can đảm loan truyền lời Chúa.
Họ không sợ hãi vì có
sức mạnh thần linh yểm trợ. Nơi
thập giá, sức mạnh của Thiên Chúa thể hiện
và sự yếu đuối của con người gặp
được sự khôn ngoan tuyệt vời của Thiên
Chúa. Thập giá giải hoà con người với Thiên Chúa
và đem lại ơn cứu độ. Số phận của
người môn đệ phải đồng hoá với
số phận của Thầy chí thánh, bởi vì chính Chúa
cũng đã ra điều kiện: Ai muốn theo Ta phải từ bỏ mình, vác thập
giá mình hằng ngày mà theo Ta.
Người môn đệ
không phải chỉ chết cho mình mà còn chết cho
người khác. Đúng thế, thập
giá họ vác chính là dấu chỉ họ chết cho thế
gian. Họ sung sướng và hãnh diện vì
được chịu khổ đau như thánh Phaolô
đã viết: Phần tôi chẳng bao giờ tôi dám vênh vang,
ngại trừ nơi thập giá Đức Kitô,
Đấng đã đóng đinh thế gian cho tôi và tôi cho
thế gian. Trong những giờ phút đen tối, họ
nhìn vào thập giá Đức Kitô và tìm thấy ở đó
một lý tưởng, một sức mạnh, một kim chỉ nam cho mọi hoạt động
của mình.
Trước những hy sinh gian khổ
chúng ta đã có thái độ nào: sẵn sàng chấp
nhận chịu đóng đinh với Đức Kitô nghĩa
là dám hy sinh, từ bỏ ý riêng để phục vụ ý
Chúa hay không? Đức Kitô có phải là nguyên lý cứu
độ hay đã trở nên cớ cho chúng ta vấp
phạm.
|