Đừng để lỡ cơ hội – ĐTGM.
Ngô Quang Kiệt.
Truyện
cổ tích Trung Quốc kể về sự tích “Con Thỏ
Ngọc” trên mặt trăng như sau: Thuở ấy,
Ngọc Hoàng Thượng Đế, muốn biết dân
cư dưới trần gian sinh sống ra sao, sai một
ông tiên xuống để quan sát. Ông tiên giả dạng làm
một người ăn mày già yếu, ăn mặc rách
rưới, đi lang thang vào một
buổi chiều mùa đông mưa lạnh. Ông lão đi ăn xin và xin chỗ trọ. Nhà đầu
tiên mà ông gõ cửa là nhà con chó sói. Hé cửa nhìn ra, thấy
ông lão già nua rách rưới, chó sói nhe nanh đe dọa
để xua đuổi. Ông lão sợ hãi
vội chạy đi. Nhà thứ hai mà ông gõ cửa là
nhà con cáo. Con cáo chửi mắng ông thậm tệ nhưng
chẳng cho gì. Buồn tủi, ông lại tiếp tục
đi dưới trời mưa lạnh. Sau cùng ông gõ
cửa một căn nhà bé nhỏ. Đó là nhà con thỏ
trắng. Thấy ông lão run rẩy dưới trời
mưa, Thỏ trắng vội vàng mở cửa mời ông
vào. Thỏ đưa ông đến ngồi gần bên
đống lửa, đem quần áo ướt hong bên
đống lửa cho khô. Ông lão rên rỉ: “Cậu thỏ
ơi, tôi đói quá, cậu có gì cho tôi ăn
không? Nếu không tôi chết mất”.
Thỏ vội vàng thưa: “Thưa ông, mùa đông năm nay
kéo dài quá, nên rau cỏ dự trữ cháu đã ăn hết cả rồi. Nhưng cụ
yên trí, thế nào cháu cũng tìm được thức ăn đãi cụ”.
Thỏ chất thêm củi cho lửa cháy to
hơn. Giữa lúc ông lão còn ngạc nhiên
chưa biết thỏ định làm gì thì thỏ đã
nhảy vào giữa đống lửa ngùn ngụt cháy.
Chẳng mấy chốc, một mùi thơm
tỏa lan cả căn nhà bé nhỏ. Thì ra thỏ đã
tự nguyện hy sinh thân mình, làm một món ăn
cho ông lão ăn mày. Ông lão về trời tường trình
mọi sự với Ngọc Hoàng Thượng Đế.
Ngọc Hoàng Thượng Đế liền cho triệu
sói, cáo và thỏ tới. Sói và cáo bị
trừng phạt nặng nề. Còn
thỏ thì được khen thưởng cho ở trên Cung
Trăng như một vị thần. Nên
người Trung Quốc cũng gọi mặt trăng là
Ngọc Thố.
Đây chỉ là một câu
chuyện cổ tích, không có thực. Nhưng
ý nghĩa của câu chuyện đáng cho ta suy nghĩ.
Sói và cáo rất ân hận vì đã bỏ
lỡ cơ hội. Phải chi chúng biết đó là ông tiên
thì chúng đã tiếp đãi ân cần
rồi. Nhưng bây giờ thì đã muộn.
Chúng chẳng hy vọng gì chuộc lại
được lỗi lầm để trở thành
thần tiên. Cơ hội chẳng bao
giờ trở lại nữa.
Tương tự như thế,
những người ở làng quê Nagiarét hôm nay cũng
đã để lỡ cơ hội đón
tiếp Đấng Cứu Thế. Con Thiên Chúa giả
dạng làm một người thường đến
sống giữa họ mà họ không biết. Họ chỉ
biết đó là con ông thợ mộc Giuse. Họ
chỉ biết gia đình Người rất nghèo,
chẳng có danh giá gì trong làng. Họ coi
thường Người. Họ không tin Người.
Họ hất hủi Người. Họ đã để lỡ cơ hội nghìn
năm một thuở. Đức Giêsu
không làm một phép lạ nào ở đó. Người
bỏ Nagiarét đi đến các làng chung
quanh. Và Người sẽ chẳng bao giờ
trở lại Nagiarét nữa. Đó là
cơ hội cuối cùng cho họ.
Hằng ngày chúng ta cũng
đã bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội như
thế. Ta đã bỏ lỡ không tiếp đón Chúa
đến thăm khi ta bịt mắt không nhìn thấy
những cảnh khổ chung quanh; khi ta
bưng tai không nghe những tiếng kêu than khóc lóc; khi ta làm
ngơ trước những cảnh ngộ nghiệt ngã,
khi ta ngoảnh mặt quay lưng trước những
nạn nhân của thiên tai hoạn nạn. Nhất là ta
bỏ lỡ không nghe thấy tiếng Chúa cảnh báo
để ăn năn sám hối. Chúa
đã nhắc nhở ta nhiều lần nhiều cách: qua các
vị bề trên; qua các tai nạn; qua
lời khuyên của những người thân; qua lời phê
phán của những người thù ghét ta. Hôm
nay, Chúa còn tiếp tục nhắc nhở. Nếu ta không nghe, biết đâu hôm nay sẽ là lần
cuối cùng. Chúa sẽ không bao giờ
nhắc nhở nữa. Chúa sẽ bỏ
ta mà đi như đã bỏ làng Nagiarét và không bao giờ
trở lại. Như thế thì thật
nguy hiểm cho linh hồn ta.
Để nhận biết Chúa, ta
phải rèn luyện cho mình một đức tin mạnh
mẽ. Ánh mắt đức tin giống như
ngọn đèn soi chiếu vào đêm đen giúp ta nhận ra
Chúa trong anh em, trong những biến cố Chúa gửi
đến.
Để đón tiếp Chúa, ta
phải rèn luyện cho mình một trái tim
luôn luôn rộng mở yêu thương. Một trái tim
yêu thương sẽ rất bén nhạy để nghe
được tiếng nói của Chúa, dù tiếng nói
ấy chỉ thì thầm trong sâu thẳm lòng mình; hiểu
được những dấu chỉ của Chúa, dù
những dấu chỉ ấy chỉ mơ hồ thoáng qua;
nhận được khuôn mặt của Chúa, dù khuôn
mặt ấy đã bị biến dạng qua những
đau thương của cuộc đời.
Lạy Chúa, xin cho con tỉnh thức
để nhận ra và đón nhận Chúa mỗi lần
Chúa đến với con.
KIỂM
ĐIỂM ĐỜI SỐNG
1) Có khi nào bạn đã để lỡ
cơ hội đón tiếp Chúa?
2) Bạn đánh giá một người theo giá trị thực sự của họ
hay theo cảm nghĩ của bạn dựa trên những
hiểu biết về gia cảnh, về lý lịch của
họ?
3) Bạn cần chuẩn bị
những gì để khỏi lỡ cơ hội đón
tiếp Chúa?
|