KINH VỌNG TRẦM
Chúa ơi! Sao mãi lặng im Dù con cầu nguyện và tin cậy Ngài? Con vô duyên lại bất tài Loanh quanh ngày tháng lạc loài, lênh đênh…
Cúi xin Thiên Chúa thương tình Lắng nghe đây nỗi niềm Kinh Vọng Trầm Năm canh, sáu khắc thì thầm Ngày đêm con vẫn luôn thâm tín Ngài
Cuộc đời con dẫu đắng cay Nguyện xin được trọn vẹn ngày-tháng-con Mong Ngài thương chút phận hèn Để con thể hiện đúng Tôn Ý Ngài
Chúa ơi! Kinh Vọng Trầm này Xin thương thánh hóa phút giây chân thành
TRẦM THIÊN THU
KINH YÊU BÊN GIÁO ĐƯỜNG
Chuông buông trầm như lời kinh sám hối Kiếp phù sinh bao khắc khoải ưu tư Bên giáo đường thao thức khúc thụy du Hạt-bụi-tôi tìm bay về bên Chúa Biết theo ai khi không còn Ngài nữa Nỗi chán chường chồng chất giữa đam mê Hạt kinh nào chưa trọn vẹn sớm trưa Nên ngày tháng vẫn chông chênh tội lỗi Xin thắp lên một ngọn-nến-sám-hối Soi sáng lòng trong dòng chảy oan khiên Bước trần gian vẫn bọt bèo vô duyên “Lỗi tại tôi” một triệu lần chưa sạch Lạy Thiên Chúa, con như một chiếc bách Giữa biển đời muôn sóng gió dạt xô…
TRẦM THIÊN THU
KINH BUỒN
Mỗi khi buồn con chỉ biết gọi Chúa Nhìn tương lai, con ngậm ngùi, lo lắng Bởi biển đời luôn có nhiều đợt sóng Bao suy tư chồng chất chật tháng ngày Ước rồi mơ, rồi u uẩn quắt quay Con âm thầm trải lòng qua kinh nguyện Sợi khổ nào đan dệt thảm lận đận Nên đời con chếnh choáng bước hoang đường? Xin phù trợ vì đời nhiều ngang trái Con cứ ngỡ êm như thảm hoa hồng Cung lỡ nhịp khiến tim con bàng hoàng Đời phàm nhân con mang nợ suốt kiếp Nhìn Thánh Giá, thấy Thánh Thể tan nát Con nhận ra một sức mạnh vô biên Ngài chấp nhận, không một lời thở than Ngài dạy con: “Đừng đầu hàng số phận!” Khi con yếu chính là lúc con mạnh (*) Con khắc khoải trong từng tiếng kinh buồn Con dâng Ngài từng nhịp thở cô đơn Xin giúp con cảm tạ trong đau khổ
TRẦM THIÊN THU (*) 2 Cr 12:9-10
|