Thừa kế
– Lm. Giuse Đỗ Vân Lực
Sống trong một thế giới
đầy thất vọng và sợ hãi, con người tìm
đâu chỗ dựa vững chắc cho hiện tại và
tương lai ? Mầu nhiệm Ba Ngôi có
thể mạc khải tất cả sự thật và soi
sáng cho con người vượt qua bóng tối trần
gian.
Mầu
nhiệm lớn nhất
Đức Giêsu đã mạc khải về
mầu nhiệm Ba Ngôi khi kêu gọi các môn đệ: làm phép
rửa cho muôn dân “nhân danh Chúa Cha, và Chúa Con và Chúa Thánh Thần.”
(Mt 28,19) Đây là một mầu nhiệm
cao cả nhất được mạc khải rõ ràng nhất
trong một công thức vắn tắt nhất. Một chấm chót đã tóm lược toàn bộ
mạc khải về Thiên Chúa. Thiên Chúa
là Mầu nhiệm Tuyệt đối đã tự mạc
khải và giao tiếp với loài người nhờ Thánh
Linh và qua lịch sử cứu độ. Nhờ ân sủng, Thiên Chúa hiện diện và đi
vào tận thâm cung lòng người. Khi hiện
diện trong lịch sử cứu độ, mầu nhiệm
Thiên Chúa Ba Ngôi trở thành nhiệm cục Thiên Chúa cứu
độ. Vĩnh hằng hóa thành thời
gian. Nhờ Thánh Linh, mạc khải trở thành biến
cố hiện tại. Đức Giêsu thành hiện
thực cho cuộc sống hôm nay.
Chính vì thế, Đức
Giêsu mới sai các môn đệ đến với muôn dân và
hứa “ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”
(Mt 16:20) để thực hiện công cuộc
cứu độ đó.
Nhờ Thánh Linh, Người hiện diện và hành động
với tất cả sức mạnh vô biên, vì “Thầy
đã được trao toàn quyền trên trời dưới
đất.” (Mt 28,18) Với
sức mạnh đó, Giáo hội có thể hoàn thành sứ mệnh
cứu độ một cách vẻ vang. Không
gì có thể cản trở bước chân người môn
đệ đến với muôn dân. Vì chính Người
hành động trong họ, khi họ “nhân danh Chúa Cha, và Chúa
Con và Chúa Thánh Thần” (Mt 28:19) uốn nắn muôn dân “tuân giữ
mọi điều Thày đã truyền.” (Mt 28:20) Trước
bao quyến dũ trần gian, Kitô hữu không dễ dứt
bỏ quyền lợi mà nghe theo Lời
Chúa. Phải có sức mạnh kinh hồn mới lôi họ
ra khỏi những đam mê tầm thường và dai dẳng. Sức mạnh
đó chính là Thánh Linh.
Nhưng như thế không
có nghĩa họ phải dứt bỏ những bận tâm
hằng ngày và những thăng trầm trong cuộc sống
trần gian để đạt tới một tình trạng
đạo đức cần thiết cho sứ mạng
tông đồ, mặc dầu “Kitô hữu được
kêu gọi nên thánh. Ơn gọi này bắt nguồn từ bí tích thanh tẩy
và canh tân bằng các bí tích khác, nhất là bằng bí tích Thánh
Thể.” (ĐGH Gioan Phaolô II: Zenit 08/06/2003) Sự thánh thiện tùy
thuộc Kitô hữu có nhờ Thánh Linh mà sống trong Đức
Kitô hay không. Sự thánh thiện này vô cùng
cần thiết cho sứ mạng cứu độ. Lý
do vì chỉ trong Đức Kitô, họ mới có thể
đi vào cuộc hiệp thông thân mật với Thiên Chúa và
với những ai đón nhận ơn cứu độ nhờ
cái chết của Đức Kitô. Chỉ trong
cuộc hiệp thông này, người ta mới có thể tìm
được một ngôn ngữ diễn tả mầu nhiệm
tình yêu Thiên Chúa cứu độ. Nói khác, sứ mệnh
cứu độ được hoàn thành trong cuộc hiệp
thông lớn lao đó.
Sứ mệnh đó nhắm
tới “muôn dân”. Chiều kích phổ quát này bao trùm mọi dân tộc
và văn hóa. Sứ mệnh đó phát xuất từ lời
Thày chí thánh mời gọi: “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở
thành môn đệ.” (Mt 28:19) Phải “đi” ra khỏi
nơi lối mòn và tới tứ phương thiên hạ
rao giảng Tin Mừng. Không ra khỏi lối mòn đó,
không thể thấy chiều kích lớn lao
của sứ mệnh cứu độ. Thật
vậy, sứ mệnh này bắt nguồn từ
tương quan Ba Ngôi. Chúa Con đã
được sai đến trần gian để hòa giải
nhân loại với Thiên Chúa và hiệp nhất mọi
người với nhau. Chúa Thánh Linh
cũng được sai đến qui tụ các tín hữu
thành một thân thể để hiệp thông và thi hành sứ
mệnh cứu độ như Đức Giêsu. Bởi đấy, Giáo hội luôn hoạt động
để làm cho mọi người tham dự vào mầu
nhiệm cứu độ của Đức Giêsu. Bản
chất Giáo hội là truyền giáo, nghĩa là mời gọi
mọi người vào gia đình Ba Ngôi, để từ
đó họ cảm nhận và sống tình yêu Thiên Chúa và chia
sẻ với mọi người tình yêu huynh đệ.
Để hoàn thành sứ mệnh đó,
các môn đệ phải nỗ lực “dạy bảo họ
tuân giữ mọi điều Thày đã truyền cho anh em,”
(Mt 28:20) tức là giới răn tình yêu. Khi
công bố Tin mừng, họ gieo vào lòng nhân loại hạt
giống “tự do và tiến bộ … tình huynh đệ, hiệp
nhất và hòa bình.” (A.G. 8) Theo Thượng
Hội Đồng Giám Mục Thế Giới 1971, “sứ mệnh
dân Chúa là thăng tiến công lý trên thế giới.” Bởi đấy, Giáo hội cổ võ và xây dựng
hòa bình.
Tin Mừng:
một gia tài vô giá
Chính Thánh Linh làm cho Tin Mừng
thấm sâu vào các cơ cấu xã hội và văn hóa. Tin Mừng trở thành sức mạnh
giải thoát lớn lao cho toàn thể nhân
loại. Giáo hội góp phần đem lại tự do
như một giá trị lớn nhất cho nhân loại. Thật vậy, Kitô giáo “đã góp phần tạo
nên bản chất Aâu châu. Chỉ cần đi thăm
bất cứ thành phố nào trên lục địa này, vào bất
cứ bảo tàng viện nào, đọc bất cứ
văn chương quốc gia nào cũng thấy” sự
đóng góp của Kitô giáo trong lịch sử (Giorgio Salina:
Zenit 11.06.2003).
Thực tế, người
ta đang muốn loại bỏ ảnh hưởng Kitô
giáo khỏi bản dự thảo Hiến pháp Âu châu. Salina
lưu ý, ngay trong lời mở đầu, bản dự thảo
khẳng quyết “Hiến pháp theo tinh thần
dân chủ vì quyền lực không nằm trong tay thiểu số
nhưng toàn dân.” (Zenit 11.06.2003) Thực ra họ
không muốn nhắc đến Thiên Chúa, chứ không phải
nguồn gốc Kitô giáo mà thôi.” (Giorgio Salina: Zenit
11.06.2003)
Ngay cả nước Pháp theo
tinh thần tục hóa cũng lên tiếng phản đối
việc loại bỏ Kitô giáo ra khỏi lời mở
đầu bản dự thảo Hiến pháp Âu châu
tương lai. Một nhà bình luận chính trị, ông Bernard
Guetta viết: “Khi bàn về nguồn gốc Kitô giáo Âu châu,
tôi nhận thấy Kitô giáo bị bỏ quên. Đó
là một xỉ nhục đối với trí thông minh.
Với tư cách một người vô thần
kiên định, tôi cương quyết phản đối.
Không nhắc tới gia tài Kitô giáo tại Âu
châu tức là chối bỏ chứng cứ lịch sử.”
(Zenit 12.06.2003) Mất gốc, Âu châu không thể
đứng vững và vươn lên được.
Muốn lấy lại bản sắc và
vị thế của mình, Âu châu phải “tái khám phá và làm chứng
cho mọi người thấy căn tính Kitô giáo để
cổ động những giá trị làm nền tảng cho
hòa bình giữa các dân tộc, công bình xã hội và tình liên
đới quốc tế. Nếu Âu châu muốn liên kết
con người và các dân tộc để sống hòa hợp
trong sự kính trọng sâu xa và bao dung với nhau, lục
địa này phải lấy Chúa Kitô làm nguồn hứng khởi.”
(ĐGH Gioan Phaolô II: Zenit 11.06.2003) Chỉ có Đức Kitô mới
là con đường dẫn đến hòa bình và tự do
đích thực. Chỉ Người mới là chân lý giải
thoát và là sự sống sung mãn cho toàn thể nhân loại. Chỉ
Người mới có thể khẳng quyết cho Âu châu biết
rõ “chính Đức Chúa là Thiên Chúa, chứ không có thần nào
khác nữa.” (Đnl 4:39)
Âu châu muốn xa lìa nguồn
gốc Kitô giáo vì phong trào tục hóa ảnh hưởng vào
toàn bộ cuộc sống. Đây là dấu chỉ mãnh liệt về
một nhu cầu phải gấp rút tái Phúc âm hóa Âu châu.
Muốn thế, cần phải thận trọng
phân tích hoàn cảnh văn hóa cụ thể đã ảnh
hưởng tới Âu châu như thế nào. Hiện nay đang có một nhu cầu sâu xa đòi
phải nhập thể toàn diện trong các lãnh vực thần
học, linh đạo và phụng vụ. Muốn thỏa
mãn nhu cầu đó, người ta phải tôn trọng toàn
bộ truyền thống Tin mừng cũng như những
cách biểu lộ khác nhau của truyền thống ấy.
“Khi rao giảng Tin mừng, cử hành bí
tích Thánh Thể, làm chứng tá Phúc âm, cam kết cải hóa
đời sống xã hội và chính trị, Giáo hội vừa
là bí tích vừa là người đầy tớ phục vụ
Vương Quốc Thiên Chúa.” (The New Dictionary of Theology
1989:667) Cần nhiều nỗ lực hơn nữa mới
có thể phục hồi Aâu châu và toàn thế giới theo khuôn mẫu Vương Quốc Thiên Chúa,
nơi chúng ta sẽ “đồng thừa kế với
Đức Kitô” (Rm 8:17)
để hưởng “sự công chính, bình an và hoan lạc
trong Thánh Thần.” (Rm 14:17)
|