Nhiệt thành của
thập giá.
(Suy niệm
của ĐGM. Phêrô Nguyễn Văn Khảm)
Tuần
Thánh bắt đầu với Chúa nhật Lễ Lá và
Phụng vụ Lễ Lá lại tiến hành với hai
nhịp tương phản. Bắt
đầu là cử hành việc Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem
trong tư cách một vị vua, được dân chúng
đón tiếp trọng thể, ngập tràn tiếng reo vui.
Rồi ngay sau đó trong Thánh Lễ, thay cho bài
Tin Mừng lại là bài tường thuật cuộc
thương khó của Chúa, cuộc thương khó
đầy máu và nước mắt. Hội
Thánh có ý gì khi liên kết hai sự kiện tương
phản này? Tại sao không đợi
đến Thứ Sáu Tuần Thánh để công bố bài
thương khó mà phải đọc ngay từ Chúa nhật
Lễ Lá? Đã hẳn có nhiều ý
nghĩa phong phú hàm chứa ở đây cần
được khai triển. Một trong những
nội dung đáng quan tâm là Hội Thánh muốn làm nổi
bật đường lối cứu thế của Chúa
Giêsu và mời gọi con cái mình bước theo Thầy.
Khi kể lại việc
Chúa Giêsu thanh tẩy Đền thờ Giê-ru-sa-lem, thánh Gioan
ghi nhận: “Các môn đệ của Người nhớ
lại lời đã chép trong Kinh Thánh: Vì nhiệt thành lo
việc Nhà Chúa mà tôi đây phải thiệt thân” (Ga 2,17). Một số Kitô hữu đã liên
kết từ “nhiệt thành” ở đây – cũng như
việc Chúa Giêsu được đón rước trọng
thể vào thành Giêrusalem trong tư cách một vị vua –
với phong trào chính trị được gọi là
“Nhiệt Thành-zelos” thời bấy giờ. Ngoài ra
người ta còn kết nối sự kiện này với
lời các thượng tế tố cáo Chúa Giêsu
trước tòa Philatô: “Ai xưng mình là vua thì chống
lại Cêsarê” (Ga 19,12). Tất
cả để dẫn đến kết luận Chúa Giêsu
là nhà cách mạng chính trị.
Phong trào
chính trị có tên gọi “Nhiệt Thành” được
khơi nguồn từ ông Mattathias, cha của anh em nhà Macabê.
Vào thời đó, vua Antiôkô cưỡng bức người
Do Thái phải chối đạo và tế thần trên bàn
thờ, nhưng ông Mattathias tuyên bố: “Chúng tôi sẽ không
tuân theo lệnh vua mà bỏ việc thờ phượng
của chúng tôi để xiêu bên phải, vẹo bên trái” (1
Mac 2,22). Và khi có một người Do
Thái tiến ra tế thần trên bàn thờ theo
chỉ dụ của nhà vua, thì sách Macabê kể lại: “Ông
Mattathias bừng lửa nhiệt thành… ông nhào tới hạ
sát hắn ngay tại bàn thờ. Ông cũng giết luôn viên
chức của vua có nhiệm vụ cưỡng bức
người Do Thái tế thần, rồi ông phá đổ
bàn thờ”.
Sau đó sách Macabê kết luận: “Ông bừng lửa
nhiệt thành đối với Lề Luật giống
như ông Pinêát trong vụ Dimri, con của Xalu” (2,23-26). Kể từ lúc đó,
từ ngữ “nhiệt thành-zelos” trở thành khẩu
hiệu diễn tả quyết tâm dùng sức mạnh và
bạo lực để bảo vệ đức tin, bảo
vệ Lề Luật.
Vào thời Chúa Giêsu, không
ít người Do Thái đi theo phong trào
này, chủ trương dùng bạo lực để xua
đuổi đế quốc Rôma, giành lại chủ
quyền và độc lập của dân tộc. Dựa vào một số chi tiết trong các sách Tin
Mừng, người ta cũng nhìn Chúa Giêsu như một
nhà cách mạng chủ trương dùng bạo lực
để xây dựng một vương quốc chính
trị. Đồng thời, dọc dài lịch sử
Giáo Hội, hình ảnh Chúa Giêsu như một nhà cách
mạng cũng được vận dụng để
biện minh cho việc sử dụng bạo lực
nhằm xây dựng một thế giới tốt
đẹp hơn.
Thế
nhưng đây có thực sự là ý hướng của Chúa
Giêsu? Khi suy niệm về việc Chúa Giêsu vào thành
Giêrusalem cách trọng thể, Đức Bênêđictô XVI
trả lời: “Không. Làm cách mạng bằng
bạo lực, nhân danh Thiên Chúa để giết
người, đó không phải là đường lối
của Chúa. Lòng nhiệt thành của
Người đối với vương quốc Thiên Chúa
được thể hiện bằng cách thức hoàn toàn
khác”.
Trong ngày Lễ Lá, hình
ảnh Chúa Giêsu cỡi trên lưng lừa tiến vào
Giêrusalem làm dội lại lời tiên tri Zacaria: “Nào thiếu
nữ Sion, hãy vui mừng hoan hỉ! Hỡi thiếu nữ
Giêrusalem, hãy vui sướng reo hò! Vì kìa
Đức Vua của ngươi đang đến với
ngươi. Người là Đấng chính trực,
Đấng toàn thắng; khiêm tốn ngồi trên lưng
lừa, một con lừa con vẫn còn theo mẹ” (9,9). Vào thời tiên tri Zacaria cũng như vào
thời Chúa Giêsu, con ngựa mới là biểu tượng
của sức mạnh, còn lừa là phương tiện
của người nghèo. Vì thế hình ảnh
Vua Giêsu ngồi trên lưng lừa diễn tả một
vị vua hoàn toàn khác. Người là vua
của hòa bình, vua của người nghèo, vị vua
đơn sơ và khiêm tốn.
Cũng lúc ấy, chúng ta
khám phá lý do tại sao Phụng vụ Lễ Lá
được bắt đầu bằng việc
tưởng niệm Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem trong vinh quang,
rồi được tiếp nối bằng việc công
bố bài thương khó. Để thấy rõ hơn chân
dung của vị vua hòa bình. Để thấy rõ hơn ý
nghĩa của “sự nhiệt thành”, không phải thứ
nhiệt thành của bạo lực nhằm xây dựng
một vương quốc trần thế, nhưng là sự
nhiệt thành của Thập Giá, nhiệt thành của tình
yêu tự hiến trọn vẹn.
Sự
nhiệt thành ấy cũng chất vấn cách nhìn và cách
sống của người môn đệ Chúa Giêsu ở
mọi thời đại và trong mọi hoàn cảnh. Có những lúc người môn đệ Chúa
cũng bị cám dỗ sử dụng bạo lực để
gọi là phục vụ Nước Chúa. Nếu chưa phải là những hành động
bạo lực thì cũng là những lời nói và ứng
xử bạo lực. Dù là hành động hay lời
nói thì gốc rễ vẫn là sự căm thù chất
chứa trong tâm hồn, đôi khi được ẩn
giấu dưới lớp áo nhiệt thành, và sự căm
thù ấy đã dẫn đến biết bao hậu
quả tai hại cho chính Hội Thánh của Chúa. “Chúng ta đã biết quá rõ những hậu quả
tàn ác của thứ bạo lực với động
cơ tôn giáo. Bạo lực không xây
dựng vương quốc Thiên Chúa, vương quốc
của nhân tính. Ngược lại,
bạo lực là khí cụ ưa thích của tên
phản-Kitô, cho dù nó núp bóng tôn giáo. Nó không
phục vụ nhân loại mà phục vụ sự phi nhân”
(Benedict XVI, Jesus of Nazareth, tome II, 15).
“Chúa Giêsu
đã thiết lập tiêu chuẩn đánh giá lòng nhiệt
thành chân chính, đó là lòng nhiệt thành của tình yêu tự
hiến, và sự nhiệt thành này phải trở nên
mục tiêu của đời sống Kitô hữu”. Suy
tư này của Đức Bênêđictô XVI đáng cho mỗi
người Kitô hữu ghi nhớ để soi sáng lời
nói và hành động của mình. Nhất là
trong Tuần Thánh, khi đi đàng Thánh Giá, khi ôn lại
những chặng đường trong cuộc khổ
nạn của Chúa chúng ta.
|