Dành thì giờ
Lần kia, có một
người đàn ông đang cưỡi một con
ngựa. Khi con ngựa và người cưỡi ngựa
ầm ầm phóng qua, một người nông dân già đang
đứng ở cổng cất tiếng hỏi: “Anh
đang đi đâu đấy?”
Người đàn ông la
lớn trong khi phóng vụt qua “Đừng hỏi tôi, hãy
hỏi con ngựa ấy”.
Người
đàn ông cưỡi ngựa tiêu biểu cho người có
cuộc sống với cách sinh hoạt hối hả không
ngừng. Người đó không hề có tự do; anh
bị nô lệ cho công việc của mình. Nhưng vấn
đề của anh ta còn sâu xa hơn. Anh ta không kiểm
soát được cuộc sống của mình. Dường
như có một sức mạnh nào đó đã nhập vào
anh ta, đang dẫn dắt anh đi. Đây không phải là
một lối sống hay ho gì.
Người
ta có thể quá muộn để bắt kịp công
việc, đến nỗi họ không dành ra
được lấy một phút nào cho bản thân mình. Hoạt
động có thể trở thành một thứ bệnh
tật. Đây là một tình trạng nguy hiểm. Có thể
người ta phải chịu đựng sự hủy
hoại và suy sụp. So với những kẻ ích kỷ,
thì những người quảng đại dễ gặp
rủi ro này hơn. Chúng ta phải biết chăm sóc
bản thân mình. Đây không thể là cung cấp, và cũng
không phải là thu nạp vào tất cả. Chỉ bằng
cách chú tâm cẩn thận đến những nhu cầu
thể lý, tình cảm, tâm trí, và tinh thần của bản
thân, thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục luôn là
những người vui vẻ cống hiến.
Như
chúng ta nhận thấy trong đoạn Tin Mừng hôm nay,
ngay cả Đức Giêsu cũng cần dành thì giờ cho
bản thân mình. Những kẻ đau yếu về thể
xác và tâm trí luôn vây quanh Người. Tất cả mọi
người đều đang kêu la với Đức
Giêsu. Người đang có nguy cơ bị hao mòn. Tuy nhiên,
giữa bối cảnh cuồng nhiệt đó, chúng ta
vẫn đọc được rằng “Sáng sớm, lúc
trời còn tối mịt, Người đã thức
dậy, đi ra một nơi hoang vắng, và cầu
nguyện ở đó”. Đức Giêsu cầu nguyện
không chỉ vì bổn phận, mà còn vì nhu cầu nữa.
Nơi
hoang vắng làm được gì cho Người? Nơi
đó tạo cho Người khả năng để
phục hồi năng lực đã bị mất đi,
giúp cho Người tiếp tục tập trung. Nhưng
nhất là trong suốt những giây phút cô tịch này,
Người duy trì và củng cố được một
điều quan trọng nhất trong cuộc đời
của Người – mối tương quan với Chúa Cha.
Đây là bí quyết cho sự thành công trong sứ vụ
của Người.
Lời
cầu nguyện hữu ích nhất, chính là có
được sự hiện diện của Thiên Chúa mà
không cần phải nói hoặc làm bất cứ việc gì.
Chỉ khi được ngồi với sự hiện
diện của Thiên Chúa, là người ta có thể
được ngồi bên cạnh lò lửa nồng
ấm. Điều này nghe có vẻ dễ dàng, nhưng trong
thực hành, quả thật rất khó khăn. Bởi vì
ngay khi dừng chân lại, thì chúng ta liền cảm
thấy trống rỗng, thậm chí có lẽ còn cho
rằng đó là giây phút vô dụng nữa. Hầu hết
người ta đều cho rằng bản thân mình có giá
trị qua công việc. Họ cho rằng giá trị của
con người tùy thuộc vào ích lợi của
người đó. Họ không biết cách đương
đầu với sự nhàn rỗi và tĩnh mịch.
hậu quả là cuộc sống của họ có thể
bị nông cạn và hời hợt. Mặt khác, khi nhận
chìm mình vào sự thinh lặng và tĩnh mịch với
sự hiện diện của Thiên Chúa, thì những kế
hoạch của chúng ta mất đi sức mạnh nơi
bản thân mình, và chúng ta cảm nhận được giá
trị đích thực của mình, không hệ tại ở
sự làm việc, mà ở sự hiện diện.
Cách
thế quan trọng nhất để yêu mến Thiên Chúa,
chỉ đơn giản là sống với sự hiện
diện của Người, để chỉ quan tâm
đến Thiên Chúa mà thôi. Rất nhiều người có
khuynh hướng cho là lòng yêu mến Thiên Chúa ngang hàng
với công tác xã hội. Tất nhiên, lời cầu
nguyện có thể trở thành một điều ích
kỷ, tránh né và trốn tránh. Nhưng lời cầu
nguyện cũng có thể có tác dụng. Công việc có
thể là một cách tránh né khỏi phải cầu
nguyện, khỏi phải tìm kiếm Thiên Chúa. Và nếu
không có lời cầu nguyện, thì người ta có thể
dễ dàng trở thành người hoàn toàn qui hướng
về bản thân mình, tự mình hành động, hơn là
trông cậy vào Thiên Chúa.
Chúng
ta có thể đánh mất chính mình trong khi làm việc. Nhưng
chúng ta cũng có thể tìm thấy chính mình trong công
việc. Đây là lý do tại sao trong cuộc sống, chúng
ta cần có một nơi yên tĩnh. Chúng ta cần phải
học hỏi từ gương mẫu của Đức
Giêsu, về cách kết hợp giữa hoạt động
và chiêm niệm. Ra đi cầu nguyện không phải là cách
thế trốn thoát, nhưng điều này đưa
đến sự tái cam kết. Cần có thời gian
để cống hiến, và cần có thời gian
để tiếp nhận. Để có được
một cuộc sống lành mạnh, chúng ta cần phải
quan tâm đến cả hai lối sống trên.
|