ĐỨC MARIA ĐÃ ĐÓN NHẬN
QUYỀN NĂNG THÁNH THẦN
Và nhờ lời xin vâng của Mẹ, lời hứa
với David xưa kia nay đã mặc lấy xác phàm,
một biến cố vượt xa mọi trông đợi
thường tình (Lc 1,26-38).
VÀI
ĐIỂM CHÚ GIẢI
1)
Trong gian nhà khiêm tốn ở Nagiarét.
So sánh giữa việc truyền tin cho Dacaria và cho
Đức Maria, ta thấy rõ địa vị của
Đức Giêsu cao trọng hơn Gioan Tẩy giả
rất nhiều.
Phải, sự việc không diễn ra trong sự huy
hoàng của Đền thờ Giêrusalem, nơi sứ
thần Gabriel hiện ra với Dacaria, nhưng một cách
khiêm tốn "trong một thành xứ Galilê”, trong một
gian nhà khiêm tốn ở Nagiarét, “khung cảnh tuyệt vời,
trong đó mầu nhiệm cao siêu nhất lại sát cánh
với sự nghèo khó trần trụi nhất" (J.Potin:
"Đức Giêsu, chuyện có thật", Centurion, tr.
92). Sứ thần Thiên Chúa Gabriel dời gót đến
gặp Đức Maria và "vào trong nhà Mẹ”.
Trái với tôn ti thứ bậc thời đó,
Đức Maria được nêu tên đầu tiên như
người nhận sứ điệp của Thiên Chúa.
Thánh sử đã hai lần nhấn mạnh người
thiếu nữ này là một trinh nữ? Còn Giuse,
người đã đính hôn với Maria, được
nói đến tên vì Đức Maria và được
đề cập đến vì là "một người
thuộc dòng tộc Đavid”. Chính nhờ ngài, Đức
Giêsu mới thuộc dòng tộc Đavid một cách hợp
pháp.
Cuộc đối thoại giữa sứ thần và
Maria bắt đầu với lời mời gọi hãy vui
lên, một tên mới và một lời chào.
Lời mời gọi hãy vui lên: "Hãy vui lên, chứ
không phải “ Kính chào bà" theo cách dịch trước
đây. Ngày xưa, các ngôn sứ đã hô vang lời kêu
gọi đó ở Giêrusalem (Soph.3,14; Joel 2,21; Zach. 9,9),
mời gọi hãy vui lên vì Thiên Chúa đến hay vì
Người hiện diện: "Hãy vui lên, hỡi con gái
Sion vì Chúa ở vòi ngươi!”.
Tương lai loan báo cho Giêrusalem trở nên hiện
tại cho Maria: Chúa ở "cùng bà" để ở
cùng dân bà.
-
Một tên mới: trong Kinh Thánh,
những người lãnh nhận một sứ vụ
thường được Chúa ban cho một tên mới.
Danh hiệu này là: “Đấng đầy ơn
sủng", "Đấng đẹp lòng Thiên Chúa”,
tất cả có nghĩa là Thiên Chúa tỏ lòng nhân hậu
đối với Đức Maria.
-
Một lời chào: “Chúa ở cùng
bà” Trong Kinh Thánh, lời chào này không chỉ được
thốt lên ở đây, nhưng sứ điệp đi
liền theo sẽ đem đến cho lời chào của
sứ thần một ý nghĩa độc đáo.
Đức Maria rất “bối rối" trước
lời chào này, và Mẹ tự hỏi lời đó có
nghĩa gì. Vì thế sứ thần tiếp tục nói rõ
hơn điều ẩn ý trong câu đầu tiên.
2)
Đấng "Thiên Chúa ở cùng chúng ta" hoàn tất
lời đã hứa.
Tiếp sau đó là sứ điệp về con
trẻ sắp sinh gồm hai phần tách biệt nhau
bởi câu hỏi của Đức Maria.
Phần một lấy trong Cựu ước nói
về Đấng Mêsia nhà Đavid, phần này mạc
khải chức năng của Đấng Mêsia: "Ngài
sẽ nên cao trọng... Ngài sẽ cai trị...”. Việc
Ngài sinh ra làm trọn hai lời tiên tri quan trọng:
Lời thứ nhất của Isaia 7,14 "Này đây
một trinh nữ sẽ thụ thai và sinh con, và ngài sẽ
đặt tên cho con trẻ là Emmanuel”. H. Cousin lưu ý: “ Câu
này trong văn bản bằng tiếng Do thái hàm ý chính
người mẹ đã đặt tên cho con trẻ là:
"Giêsu " (" Tin Mừng Luca", Centurion tr. 28).
Lời thứ hai là sấm ngôn của Nathan (bài
đọc I), Thiên Chúa tuyên bố cùng Đavid:
"Đối với Ta, nó sẽ là Con... ngai vàng nó sẽ
bền vững mãi mãi". Sứ thần báo cho Đức
Maria biết con trẻ sắp sinh ra vừa là con vua
Đavid ("Thiên Chúa sẽ ban cho Ngài ngai báu David tổ
phụ ngài), vừa là con Đấng Tối cao”.
Câu hỏi của Đức Maria: "Việc ấy
sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến
việc vợ chồng?”: Câu hỏi này sẽ đưa
đến câu trả lời tâm điểm của sứ
điệp.
Phần hai làm rõ việc thụ thai mà vẫn còn
đồng trinh, chứng tỏ một nền Kitô học
sâu xa hơn là nhũng gì đã diễn giải cho
đến bây giờ. Thánh Thần sẽ ngự xuống
trên bà ": một cách nói thường được dùng
trong Cựu ước, để chỉ ý nghĩa sự
khởi xướng của Thiên Chúa, và Luca lập lại
trong Công Vụ Tông đồ để loan báo lễ
"Ngũ Tuần" (Cv 1,8: “Anh em sẽ nhận
được sức mạnh của Thánh Thần khi
người ngự xuống trên anh em").
"Quyền năng Đấng Tối cao sẽ bao
trùm bà": Lời này chỉ về Thánh Thần,
Đấng sáng tạo bay là trên mặt nước
để ban sự sống lúc khởi đầu của
vũ trụ (Gn 1,2).
Những gì Thánh Linh, Hơi Thở sáng tạo làm
từ lúc khởi đầu vũ trụ, Ngài sẽ
lại làm trong lòng Đức Maria: đó là sự thụ thai
mà vẫn còn đồng trinh.
“Ngài
sẽ được gọi là Con Thiên Chúa”. H.Cousin
diễn giải: Đức Giêsu không chỉ là Con
Đấng tối cao, Đấng ban cho người
vương triều Đavid, người được
tuyên bố là Con Thiên Chúa, vì Người được
tạo dựng bởi quyền năng vô cùng của Thiên
Chúa trong hành động của Thánh Thần. Ngài là thánh,
được Thiên Chúa chọn riêng. Nền Kitô học này
thiên lập một sự khác biệt căn bản
giữa hai người con được thụ thai
lạ lùng: Gioan, vị tiền hô và Đức Giêsu.
Đấng Messia thuộc dòng Đavid. Hơn nữa, khi Thánh
Thần ngự xuống trên Gioan biến ông thành ngôn sứ
ngay từ lòng mẹ, một ngôn sứ đặc biệt
nhất trong các ngôn sứ, cũng chính Thánh Thần ấy
đã làm cho Đức Giêsu trở thành một hữu
thể hoàn toàn mới nhờ dây liên kết giữa
người và Thiên Chúa" (Sđd).
Cuộc đối thoại kết thúc bằng
lời "xin vâng" của Đức Maria, Đấng
luôn sẵn sàng vâng lời sứ thần dạy. Cha Benoit
kết luận: Chính Đức Maria là người
đầu tiên đã hiểu lời tiên tri xưa, nay
được thể hiện cách cụ thể và lạ
lùng trong lòng ngài. Từ Đức Mẹ mà cộng đoàn
trên khởi, tức Hội Thánh đã nhận
được mầu nhiệm này, rồi Hội Thánh
đã truyền lại cho các tín hữu... ".
Bài đọc thứ nhất của Chúa nhật này (2
Sam 7,1-16) cho thấy Thiên Chúa từ chối ngôi đền
vật chất mà Đavid đã muốn xây dựng cho ngài,
nhưng trái lại đã hứa cho ông một ngôi nhà thiên
thu là dòng dõi Đavid. Lời hứa này đã
được thực hiện nơi Đức Maria,
Đấng trở nên "hòm bia Thiên Chúa”, "đền
vàng”, tại đây Con Thiên Chúa đến ở với loài
người. Phải chăng đó là mạc khải
của mầu nhiệm "được giữ kín
từ muôn thuở nhưng nay được bày tỏ
ra" mà bài đọc 2 hôm nay đã đề cập
đến (Rm 16, 25-27)? (Xem "Assemblée du Seigneur", số
8, trang 49-50).
BÀI ĐỌC
THÊM
1.
“Đức Giêsu là ân huệ nhưng không đặc
biệt của Thiên Chúa".
(L.Monloubou trong: Tin Mừng Luca, Salvator trang 57-58).
Người ta không được nhìn bài Tin Mừng
này như một bài mẫu Đức Giêsu tuy cao sang,
nhưng là phụ thuộc. Thực ra trang Tin Mừng này nói
về chuyện khác. Nó dẫn ta đến chiêm
ngường Mầu nhiệm Thiên Chúa: Thiên Chúa hiện
diện như là người bạn đồng hành:
Người “ở với" Maria như một
người đối thoại thân tình. Người sai
sứ giả người... Người nói".
Đức Maria ngạc nhiên: "Làm sao chuyện ấy...
Sứ giả trả lời... khi ấy Đức Maria
nói... Lời người.. ". Người là Thiên Chúa bình
an: "đùng sợ". Thiên Chúa của ân huệ nhưng
không: " Ngài đẹp lòng... ơn cứu rỗi...
đầy ơn sủng”.
Đây là một mạc khải cao trọng về
mầu nhiệm Thiên Chúa mà sứ thần có sứ mạng
loan báo. Bởi vậy, trang Tin Mừng này quảng diễn
những suy tư của thánh sử về Thiên Chúa qua
việc tuyên xưng niềm tin vào Chúa Ba Ngôi. Chính thánh
sử nói lên đức tin của ngài qua việc tuyên
xưng này: tin vào Thiên Chúa là Chúa, Chúa Trời, Đấng
quyền năng...; tin vào Người Con là Đức Giêsu,
Đấng vĩ đại, Con Đấng Tối Cao, Con
vua Đavid, Con Thiên Chúa...; tin vào Thánh Linh: Chúa Thánh Linh,
Quyền năng của Đấng Tối cao...
Trọng tâm chính là Đấng đóng vai trò then
chốt trong tương giao giữa Thiên Chúa và nhân loại.
Bởi vì Người là "Con vua David, do mẹ
Người "đã đính hôn với một
người thuộc nhà David" nên “Người
được Đức Maria đặt tên là Giêsu,
nhưng cũng chính Người còn được gọi
là "Con Đấng Tối cao", thậm chí là "Con
Thiên Chúa”. Hai cách xưng hô sau làm mọi người kinh ngạc,
nhất là khi so sánh với những cách xưng hô
trước. Những xưng hô ấy có ý nghĩa gì?
Chúng nói lên sự hiện diện: Thiên Chúa đang
ở đây, Thần Khí Ngài "đến”, phù hợp
"bóng" trên Maria, "bóng" nhắc lại bóng mây
trong Cựu ước chỉ sự hiện diện
đầy uy quyền của Thiên Chúa giữa dân
Người (Xh 40,34-38, 1 R 8,10).
Chúng cũng nói lên một hồng ân cao cả
vượt hơn hẳn những hồng ân xưa nay Thiên
Chúa vẫn ban (...). Đức Giêsu là hồng ân tuyệt
hảo Thiên Chúa ban cho nhân loại cách nhưng không. Hồng
ân mà họ không hề mơ tới, đừng nói chi là ao
ước.
2.
"Ngày nay trình bày đức tin là đón nhận
Đấng "Thiên Chúa ở cùng chúng ta"
(Mgr. Cl. Dagens trong: "Trình bày đức tin trong xã
hội hiện tại", Kỳ họp HĐGM Pháp
tại Lộ Đức 1994, Cerf, tr. 45-46).
Trước hết, tin vào Đức Giêsu Kitô không
phải là sự hiểu biết cao siêu dành riêng cho tầng
lớp ưu tú những người đã được
khai tâm. Niềm tin này được trình bày cho tất
cả mọi người, cách riêng những người
nghèo hèn, nhỏ bé thực sự, những người nghèo
hèn, nhỏ bé, những người đau ốm hoặc
những người bị loại trừ là những
người có thể sống như Đức Kitô một
cách sâu xa bằng lời cầu nguyện và bằng của
lễ là chính bản thân họ.
Đàng khác, kinh nghiệm đức tin này không
nhằm vươn tới Thiên Chúa để chiếm
hữu hay điều khiển Ngài. Hành vi đầu tiên
của đức tin là đón nhận ơn Chúa, Lời
Chúa và Ngôi Lời của Thiên Chúa đã mặc xác phàm và
ở giữa chúng ta. Thái độ cởi mở chính
yếu này đối với Mạc khải và ân sủng
Chúa đánh dấu hành trình thiêng liêng thâm sâu của Kitô
hữu.
Là giáo dân hay tu sĩ cũng vậy, các tín hữu
đều muốn nói lên điều này, đó là làm thế
nào đức tin đã giúp họ có thái độ cởi
mở với Thiên Chúa nhờ cầu nguyện hay lắng
nghe Lời Chúa. Và ngày nay, những anh chị em nào đã
trải qua thử thách về sự cô độc và
cuộc sống bất định cũng thích nói
đến tự do của con cái Thiên Chúa, tự do chúng ta
luôn có thể đạt được một khi đã
vượt qua sa mạc.
Hình ảnh của kinh nghiệm thiêng liêng trong
đức tin Kitô giáo là: tiến vào giao ước, vào
cuộc đối thoại, và vào mọi tương quan mà
chính Thiên Chúa là người khởi xướng.
|