Lễ cầu nguyện cho các linh hồn – JK
(Lc 23,33-34.39-43)
Câu hỏi gợi ý:
1) Thiên
Chúa không muốn con người đau khổ, tại sao
Ngài lại bắt linh hồn người chết phải
thanh luyện cho hoàn hảo mới được vào thiên
đàng?
2) Chịu
thanh luyện để nên hoàn hảo, Bản chất
của sự hoàn hảo này là gì? Là tình yêu?
đức tin? sự trong
sạch? hay sự tôn trọng lề luật? hay
sự gì khác?
3) Người
gian phi đầy tội lỗi trong bài Tin Mừng, tại
sao lại được Đức Giêsu cho vào thiên đàng
ngay? Vậy yếu tố cốt yếu
nhất để vào thiên đàng là gì? Đọc
kinh? cầu nguyện? dâng lễ? bố thí? giữ luật? hay tình yêu? lòng
vị tha?
CHIA SẺ
1- Niềm tin của
người Công giáo về luyện ngục
Hôm nay và
suốt tháng 11 này, người Công giáo chúng ta đặc
biệt quan tâm cầu nguyện cho những người quá
cố. Chúng ta thường nghĩ
họ đang phải chịu thanh luyện bằng đau
khổ để trở nên hoàn hảo. Sự thanh
luyện đó được Giáo Hội định tín:
«Linh hồn kẻ chết chưa đền tội hoàn
toàn sẽ được thanh luyện sau khi chết
với những hình phạt được gọi là
"Thanh Luyện"» (DS 856/464).
Mục
đích của việc thanh luyện là làm cho linh hồn
trở nên hoàn hảo, hoàn toàn vị tha, đầy tình
thương, không còn một chút tâm địa ích kỷ,
độc ác, tham lam nào nữa. Thiên Đàng đòi
hỏi một sự hoàn hảo như thế thật là
hợp lý, vì đó là một «nơi» hoàn toàn hạnh phúc,
hoàn toàn thánh thiện, là «nơi» chúng ta sẽ trở về
để hưởng hạnh phúc muôn đời. (Gọi
là «nơi» thì chỉ là tạm gọi, vì thật ra, Thiên
đàng, luyện ngục hay hỏa ngục không phải là
nơi chốn, là không gian vật lý cho bằng là những
tình trạng tâm linh hoặc tâm lý. Chẳng hạn: Thiên
Đàng là tình trạng tâm linh hoàn toàn hạnh phúc, không còn một
chút đau khổ, của những tâm hồn hoàn hảo,
thánh thiện. Còn Hỏa Ngục là tình trạng tâm linh
hết sức đau khổ của những tâm hồn
độc ác, xấu xa, ích kỷ...)
2- Thiên đàng đòi
hỏi người trong đó phải thật hoàn thiện
Không cần phải xét
về phía Thiên Chúa, mà ngay chính chúng ta cũng đòi hỏi
rằng: để vào Thiên Đàng thì phải thật
trọn hảo. Thật vậy, thử hỏi, khi trở
về «nơi» lý tưởng đó để hưởng
hạnh phúc, ta có thể hoàn toàn hạnh phúc khi phải
sống chung với thân nhân, bạn bè với những tính
nết xấu như họ đang có bây giờ không?
Nếu người ở thiên đàng mà còn ích kỷ, còn ác
ý, còn lãnh đạm, còn hẹp hòi, còn hay nghĩ xấu cho
người khác, dù chỉ một chút xíu, thì chính bản
thân họ sẽ đau khổ, đồng thời còn gây
nên đau khổ cho người khác nữa. Chưa
hoàn hảo mà đã sống ở Thiên Đàng thì ta sẽ
làm ô nhiễm cái hạnh phúc tinh tuyền của Thiên
Đàng, và biến Thiên Đàng trở thành một cái gì không
còn là Thiên Đàng nữa. Do đó, Thiên Đàng đòi
hỏi những người bước vào phải hoàn toàn
trong sạch, tốt lành, nếu còn chút gì xấu xa thì
phải thanh luyện cho hết. Tình trạng
thanh luyện ấy được gọi là «luyện
ngục».
3- Tội lỗi hay tính
vị kỷ là đầu mối gây đau khổ
Chắc chắn Thiên Chúa
không bao giờ muốn con người phải đau
khổ. Việc Ngài sai Con Một mình xuống
chịu chết một cách thảm thương để
cứu nhân loại chứng tỏ điều ấy.
Nhưng Ngài không thể trực tiếp
cứu chúng ta khỏi đau khổ, mà chỉ có thể
cứu chúng ta khỏi những nguyên nhân gây nên đau
khổ là tội lỗi. Trong sách Khải Huyền,
thánh Gioan viết: «Người đã yêu mến chúng ta và
lấy máu mình rửa sạch tội lỗi chúng ta» (Kh 1,5). Đau khổ chỉ là
ngọn, còn tội lỗi mới là gốc. Muốn tránh khổ thì phải tránh tội
lỗi. Diệt khổ thì chỉ là
diệt ngọn, khổ vẫn có thể tiếp tục
phát sinh. Diệt tội lỗi mới là
diệt khổ tận gốc. Nhưng con
người vì còn u mê nên thường sợ khổ chứ
không sợ nguồn gốc phát sinh ra đau khổ là
tội lỗi, là tính ích kỷ. Họ vẫn
cứ tiếp tục phạm tội, sống ích kỷ.
Vì thế, dù tìm đủ mọi cách để tránh
khổ, con người vẫn cứ rơi vào đau
khổ, hết khổ này đến khổ khác. Trong
việc cứu khổ cho người khác, cho các linh
hồn được thanh luyện, con người
cũng chỉ nghĩ tới việc cứu họ khỏi
đau khổ, chứ không nghĩ tới việc cứu
họ khỏi những nguyên nhân gây đau khổ.
Nguồn
gốc của tội lỗi chính là tính ích kỷ, chỉ
biết nghĩ tới đau khổ và hạnh phúc của
mình, mà không quan tâm hay biết đến đau khổ và
hạnh phúc của người khác. Vì
thế, nguyên nhân sâu xa hơn của đau khổ chính là
tính ích kỷ.
4- Tình yêu hóa giải
đau khổ và đem lại hạnh phúc
Nếu ích
kỷ là nguồn gốc phát sinh đau khổ, thì
ngược lại, tính vị tha hay tình yêu chính là nguồn
tạo nên hạnh phúc. Do đó, người ta chỉ
có thể vào được thiên đàng khi họ có
đầy tràn tình yêu và không còn chút tính ích kỷ nào nữa.
Nắm vững điều này, ta mới hiểu
được ý nghĩa sâu xa câu nói Đức Giêsu, khi có
người – vốn đã giữ rất chu đáo các
lề luật – hỏi Ngài về cách đạt
được sự sống đời đời: «Anh
chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán
những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ
được một kho tàng trên trời. Rồi hãy
đến theo tôi» (Mc 10,21). Điều đó có nghĩa là phải biết yêu
thương và thật sự thể hiện tình yêu ấy
thì mới được sự sống đời
đời, tức được hạnh phúc đích
thực. Kho tàng ở trên trời mà
mọi người muốn lên đó phải sắm cho mình
chính là kho tàng tình yêu.
Người
trộm lành trong bài Tin Mừng hôm nay đã thể hiện
được tinh thần vị tha và tình yêu ấy.
Trong cảnh khổ như thế mà anh không hề nghĩ
tới đau khổ của bản thân mình, mà chỉ
nghĩ tới đau khổ của Đức Giêsu,
thương cho Ngài bị hàm oan: «Chúng ta chịu như
thế này là đích đáng, vì xứng với việc
đã làm. Chứ ông này đâu có làm điều gì trái!». Chính vì thế, anh đã được
Đức Giêsu nói: «Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ
được ở với tôi trên Thiên Đàng». Người trộm lành tuy đầy tội
lỗi, nhưng cuối cùng anh đã phát tâm yêu
thương, và tình yêu đã biến anh thành người
tốt lành, xứng đáng với hạnh phúc thiên đàng.
Đúng như câu nói của thánh Phaolô: «Tình yêu che phủ muôn
vàn tội lỗi» (1Pr 4,8).
5- Chấp nhận đau
khổ vì tình yêu là bí quyết của hạnh phúc
Câu chuyện
về người trộm lành trên làm tôi nghĩ đến
một câu chuyện của Đức Phật. Trong một
tiền kiếp nọ của ngài, ngài đã phạm một
trọng tội khiến ngài bị đọa vào
địa ngục. Tại đó, ngài
cùng nhiều người khác bị đau khổ ghê
gớm. Khi nhìn thấy những
người trong đó đang quằn quại với
những cực hình vô cùng đau đớn như mình, ngài
thương họ vô cùng. Tình thương ấy
khiến ngài phát tâm nguyện rằng: Tôi nguyện sẵn
sàng chịu thay cho mọi người trong địa
ngục này tất cả những đau khổ mà họ
đang phải chịu, để họ thoát khỏi
những cực hình ghê gớm này! Vừa
nguyện như thế xong thì lập tức ngài tự
nhiên thoát khỏi cảnh đau khổ ấy. Còn những người kia thì vẫn tiếp
tục ở lại đấy chịu đau khổ.
Tôi chỉ
coi chuyện trên như một dụ ngôn. Tuy không có thực, nhưng nó nói lên một chân lý mà
chính tôi đã thực nghiệm thấy rất đúng.
Khi tôi chỉ quan tâm chú ý tới những
đau khổ tôi đang phải chịu, thì tôi thấy
đau khổ ấy – một cách chủ quan – tăng lên
gấp bội. Nhưng khi tôi quan tâm tới những
đau khổ của người khác đang phải
chịu, khi tôi muốn làm giảm bớt đau khổ cho
họ, khi tôi chấp nhận chịu đau khổ thay cho
họ, hay chịu khổ nhiều hơn nữa để
họ bớt khổ hay để họ được
hạnh phúc, thì lập tức tôi cảm thấy tâm hồn
mình mạnh mẽ lên. Lúc ấy những đau khổ tôi
đang chịu – tuy dù một cách khách quan không hề thay
đổi, mà có thể còn tăng lên – bỗng nhiên mất
đi tính dữ dội hay thảm khốc của chúng
đối với tôi. Chúng không còn làm tôi
đau khổ được như trước.
Áp dụng kinh nghiệm
này vào đời sống gia đình, tôi nhận thấy: khi
tôi sẵn sàng chấp nhận mọi vất vả,
mọi đau khổ, mọi buồn phiền để
làm những người thân yêu của tôi bớt khổ và
được hạnh phúc, thì điều lạ lùng tôi
cảm nghiệm được là tôi không hề đau
khổ mà lại thấy hạnh phúc hơn. Tôi
hạnh phúc hơn vì tôi thấy nhờ hành động
ấy của tôi mà những người tôi yêu thương
được hạnh phúc hơn. Điều
làm họ hạnh phúc nhất là thấy tôi yêu thương
họ, hết mình với họ. Và chính vì thế,
họ cũng chẳng để tôi phải vất vả
hay chịu đau khổ thay cho họ, ngược lại
họ lại sẵn sàng chịu đau khổ thay cho tôi. Và thế là cả gia đình tôi – trong đó có tôi –
đều cảm thấy hạnh phúc trong bầu khí
đầm ấm yêu thương. Thế là chỉ vì
tôi sẵn sàng chấp nhận mọi vất vả,
cực nhọc, đau khổ thay cho những người
thân yêu, mà tôi biến gia đình tôi thành một gia đình
hạnh phúc. So với nhiều người
chủ gia đình khác, tôi thấy mình hạnh phúc hơn
họ nhiều, xét cả mặt khách quan lẫn chủ
quan. Tôi nhận thấy: không phải khi mình sẵn
sàng chịu đau khổ thay cho người khác thì tất
nhiên mình sẽ phải chịu đau khổ nhiều
hơn đâu! Mà ngược lại, thái
độ quên mình ấy lại đem lại hạnh phúc
cho cả tôi lẫn những người chung quanh tôi.
Đó là kinh nghiệm của tôi trong gia
đình. Và tôi đang áp dụng kinh
nghiệm này ra ngoài gia đình, trong xã hội… và tôi vẫn
thấy nó đúng. Xin chia sẻ với mọi
người kinh nghiệm có thật này để may ra
hữu ích cho ai đó!
CẦU NGUYỆN
Lạy Cha, thánh Gioan nói: «Tình yêu không biết
đến sợ hãi; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại
trừ sợ hãi, vì sợ hãi gắn liền với hình
phạt và ai sợ hãi thì không đạt tới tình yêu hoàn
hảo» (1Ga 4,18). Con cảm thấy chính
khi con thật sự có tình yêu thì con không sợ đau
khổ, mà sẵn sàng đón nhận đau khổ
để người khác được hạnh phúc. Và
khi con không sợ đau khổ, thì đau khổ không còn tác
oai tác quái trên con nữa. Nó không còn khả
năng làm con mất bình an hạnh phúc được
nữa. Và con cảm thấy bình an
và hạnh phúc do tình yêu đem lại chính là thiên đàng.
Một thiên đàng mà con có thể cảm nghiệm
trước ở ngay trần gian này.
|