Bên kia sự
chết
Trên giường hấp hối, thánh Monica đã
nhắn nhủ con ngài là Augustino như sau: "Mẹ
chỉ xin con một điều là hãy nhớ đến
mẹ khi tới bàn tiệc thánh".
Có lẽ nhiều
người trong chúng ta cũng đã được nghe
nhiều lời van xin tương tự phát ra từ môi
miệng của những người thân của chúng ta,
trước khi từ giã cõi đời... Nhưng xa mặt
cách lòng, nhiều người trong chúng ta lãng quên những
lời van xin thống thiết ấy. Cần
được thương, cần được
nhớ: đó là khát vọng tự nhiên của con
người. Không ai muốn là một hoang đảo cô
đơn. Dưới cái nhìn Đức Tin,
lời van xin kẻ khác cầu nguyện cho, còn chứng
tỏ một lòng khiêm tốn, một thái độ
chấp nhận cái giới hạn mỏng manh bất
lực của mình.
Để giúp chúng ta có
dịp đáp lại thỉnh cầu của những người
đã đi vào thế giới bên kia và để thể
hiện mối tình thông hiệp "các thánh thông công",
Giáo Hội ngay từ buổi đầu kỷ nguyên Kitô
đã cổ động việc tưởng nhớ
cầu nguyện cho những người quá cố. Những thế kỷ gần đây đã dành
tháng 11 hằng năm cho việc đạo đức ấy.
Hai ngày lễ mừng kính các thánh và cầu cho
các linh hồn được ấn định vào hai ngày
mùng một và mùng hai đầu tháng với những kinh
nguyện rất ý nghĩa, nhắc chúng ta về sự
hiệp thông trong Giáo Hội. Công đồng Vatican II
trong hiến chế về Mầu Nhiệm Giáo Hội
đã viết như sau: "Giáo Hội lữ hành hết
lòng kính nhớ, dâng lời cầu cho những người
đã chết, vì cầu nguyện cho họ được
giải thoát khỏi tội lỗi là một việc lành
thánh...".Nói về sự bầu cử của các
đẳng linh hồn, Công Đồng viết như sau:
"Khi được về quê Trời và hiện diện
trước nhan Chúa, nhờ Người, với
Người và trong Người, các thánh lại không
ngừng cầu bàu cho chúng ta bên Chúa Cha...". Sự trao đi nhận lại đó vừa là
một việc bác ái vừa là một bổn phận
thảo hiếu đáp đền, đã thực sự
củng cố Giáo Hội thêm vững bền trong sự
thánh thiện.
Quỳ cầu nguyện
một mình trong nhà thờ, hay ngậm ngùi đốt lên
một ngọn bạch lạp tại một nghĩa trang
nào, có lẽ ai trong chúng ta cũng cảm thấy bùi ngùi xúc
động khi nghĩ đến những người
chết và chính cái chết. Chúng ta đang
đứng giữa biên giới vô hình của sự
sống và sự chết. Và một cách vô cùng huyền
nhiệm và sống động, những người
chết đang hiện diện với chúng ta bằng
một sợi dây liên kết thâm sâu, thắm thiết... Cái chết không còn là một chấm hết
cuối cùng đối với chúng ta nữa. Tình yêu mạnh hơn sự chết. Chính Tình Yêu đã làm cho những người đã
chết được sống và cũng chính Tình Yêu liên
kết chúng tư với những người chết.
Vâng, chỉ có Tình Yêu mới làm cho con
người được bất tử. Chỉ có
Tình Yêu mới làm cho con người liên kết với
những người đã chết. Chỉ có Tình Yêu
mới mặc cho những nghĩa cử của con
người sự bất diệt.
Mỗi lần chúng ta hy
sinh cho một người nào đó, mỗi lần chúng ta
săn sóc một người đau yếu, an
ủi một người đau khổ, bênh vực
một người cô thế, hay cùng với những
người khác dấn thân để canh tân cuộc
sống... Chúng ta đang tiến dần đến sự
bất tử.Yêu thương chính là tái sinh, là sự thông
dự vào sự sung mãn của cuộc sống. Đó phải là niềm tin của chúng ta trong ngày
hôm nay khi chúng ta tưởng nhớ và cầu nguyện cho
người quá cố. Xin Chúa nâng đỡ
Đức Tin yếu kém của chúng ta, xin Ngài ban thêm
niềm hy vọng cho chúng ta.
|