SỐNG và YÊU
Chị Brittany Maynard, 29 tuổi, được chẩn đoán có khối u ác tính trong
não ở giai đoạn 4 từ hồi tháng 4-2014, và bác sĩ nói chị chỉ còn sống thêm
trong vòng 6 tháng.
Ngày
1-11-2014, chị sẽ kết thúc cuộc đời với sự trợ tử của bác sĩ bằng phương pháp
“an tử” (làm cho chết êm ái). Chị cho biết rằng chị không muốn chị và gia đình chịu nỗi đau khổ vì chứng ung thư não
của chị. Chắc chắn đây là tình cảm tốt đẹp khi người ta không muốn những
người thân chịu đau khổ, nhưng đó không phải
là cách yêu thương!
Các phương
tiện truyền thông hết lời ca tụng quyết định của Brittany là can đảm. Thật mắc
cười khi các phương tiện truyền thông khen chị dám chết vì không muốn gia đình
đau khổ, và kêu gọi những người khác hủy hoại sự sống mà không cần bác sĩ trợ
tử. Nhưng các phương tiện truyền thông ca tụng một phụ nữ trẻ mới kết hôn mà
lại muốn chết chứ không muốn sống. Các phương tiện truyền thông ca tụng sự chết,
dù đó là phá thai, an tử, hoặc trợ tử, họ gọi đó là sự chọn lựa, sự tự do, hoặc
sự can đảm. Tuy nhiên, Thiên Chúa cấm
chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể là gánh nặng cho người khác vì sức khỏe giảm
sút hoặc cần được chăm sóc về y tế.
Sợ hãi là động
lực có thật: Sợ những gì ở phía trước, sợ đau khổ, sợ không thể kiềm chế,... Các
phương tiện truyền thông và xã hội muốn chúng ta sống trong nỗi lo sợ vì nỗi lo
sợ khiến chúng ta phải kiểm soát. Nỗi lo sợ biến chúng ta thành nô lệ dưới
chiêu bài của sự tự do, sự can đảm, và sự tự tha thứ cho mình. Nỗi lo sợ xoay
chúng ta hướng vào bên trong (tự hướng nội) và làm cho chúng ta tin rằng mình
đáng bị thu nhỏ lại.
Chân phước
Chiara Luce Badano đã không sống trong nỗi lo sợ mặc dù Chị chịu đau khổ và
chết vì chứng ung thư xương rất đau nhức khi còn ở độ tuổi thiếu niên. Thay vì
đầu hàng nỗi đau đớn thể lý, Chị đã chịu đựng đau khổ và nhìn cha mẹ thấy Chị
chống chọi với bệnh tật. Chị dùng đau
khổ để thánh hóa chính mình và những người khác. Chị dùng đau khổ làm phương
tiện để hy vọng.
Ngược lại,
chị Brittany Maynard lại dùng đau khổ làm phương tiện để tuyệt vọng! Buồn biết
bao khi Brittany cho phép bóng tối làm tiêu tan chính mình. Chân phước
Chiara được một người bạn đặt cho biệt danh Luce khi Chị gia nhập phong trào
Focolare, vì Chị là ánh sáng cho người khác. Chị như ánh đuốc soi sáng trong
bóng đêm của cuộc sống này để đi tới Chúa Giêsu và sự sống đời đời.
Các phương
tiện truyền thông chẳng bao giờ ca tụng những loại ánh sáng này của con người. Bạn
sẽ không bao giờ nghe nói về những con người thầm lặng chịu đau khổ trên đời
này, hoặc thời gian kỳ diệu mà họ cố gắng sống tốt, và hôm nay họ vẫn sống vô
thường dù ngày mai họ sẽ chết, họ sống như thể là bất tử. Những con người này là
những ánh đuốc sáng thực sự trong thế giới này, họ đối diện với bóng tối và
tuyên bố: “Mi cứ làm điều tồi tệ nhất! Tôi
sẽ không bị hủy diệt”. Những người này sống trọn vẹn tình yêu thương, hoàn
toàn biết từ bỏ mình, ngay cả khi họ phải đối diện với tử thần, họ không bao
giờ chịu thua sự cám dỗ của nỗi thất vọng, vì họ biết rằng SỰ SỐNG và TÌNH YÊU
đáng tận hưởng. Dù sao thì cuộc đời cũng vẫn đáng sống, không đáng chấm dứt.
Bạn sẽ chẳng
bao giờ nghe nói về những con người như Ginnie Levin. Chị được chẩn đoán bị ung
thư vú, mặc dù cắt cả hai vú và các khối u, chứng ung thư vẫn di căn tới nhiều
bộ phận khác trên cơ thể. Chỉ còn ít thời gian ngắn ngủi trên thế gian này, chị
muốn dành tất cả cho gia đình. Người bà và người mẹ của chị đã chết vì ung thư,
người cha của chị cũng đang phải điều trị ung thư. Ginnie muốn tới thế giới của
Walt Disney với gia đình một lần nữa, tạo ký ức vui mừng một lần cuối. Xin mọi
người hãy cầu nguyện nhiều cho chị Gennie Levin!
Trong một
thế giới ca tụng việc hủy hoại sự sống, chúng ta hãy ca tụng Sự sống. Hãy tạo
sự khác biệt trong cách sống của chúng ta hôm nay!
Thánh nữ Teresa
Margaret Thánh Tâm Chúa (Dòng Kín Chân Đất, 1747-1770) nói: “Không có gì phải than phiền, tôi sẽ chịu
đựng mọi thứ vì yêu mến Chúa, tôi không có gì phải lo sợ”. Chân phước
Chiara Luce được an táng với chiếc áo cưới vì Chị sẽ đi gặp Đức Lang Quân là
Chúa Giêsu trong cõi trường sinh. Chết lúc mới 19 tuổi vì bệnh trầm kha,
nhưng chân phước Chiara Luce vẫn khả dĩ nói: “Tôi không còn lại gì, nhưng tôi vẫn còn trái tim, và tôi có thể yêu
thương bằng trái tim đó”.
Chị Chiara
Luce Badano sinh ngày 29-10-1971 tại ngôi làng nhỏ Sassello ở Ý quốc, qua đời
ngày 7-10-1990 sau một năm đau đớn vì chứng ung thư xương. Chị được Giáo hội
tôn phong chân phước ngày 25-9-2010.
TRẦM THIÊN
THU (Chuyển ngữ từ IgnitumToday.com)
|