Thu lại những mảnh bánh vụn
CN 18 A
Phép lạ hoá bánh ra nhiều được bốn
thánh sử ghi lại cả trong bốn Phúc âm (Mt 14,13-21; Mc
6,31-34; Lc 9,10-17; Ga 6,1-13). Matthêu và Maccô còn kể thêm Chúa làm
phép lạ lần thứ hai nữa (Mt 15,32-38;
Mc 8,1-10).
Nhìn thấy đám đông, Chúa Giêsu chạnh
lòng thương. Họ đói khát, nghèo khổ, bệnh
tật, bơ vơ. Họ đi tìm Chúa
để được chữa lành, được an ủi, được dạy dỗ. Chúa
đã yêu thương họ và muốn tặng cho họ một
bữa tiệc đơn sơ bất
ngờ ở ngoài trời. “Ta mua đâu bánh cho họ
ăn đây?”.
Chúa muốn đưa các môn đệ đi
vào mối bận tâm của Ngài, cần sự cộng tác.
Các môn đệ thất vọng vì chỉ có 5
chiếc bánh lúa mạch và 2 con cá nhỏ.
Phản ứng các môn đệ là bế tắc
được ghi lại trong 4 phúc âm như sau:
- Matthêu: Ở đây chúng tôi chỉ có 5 chiếc bánh
và 2 con cá thôi.
- Marcô: Thế chúng tôi phải đi mua 200đồng
bạc bánh mà cho họ ăn sao?
- Luca: Chúng tôi không có hơn 5 chiếc bánh và 2 con cá,
hoạ chăng là chúng tôi phải đi mua thức ăn cho
cả toàn dân này.
- Gioan: Philipphê thưa: Có mua hết 200đ bạc
bánh cũng chẳng đủ phát cho mỗi người một
miếng nhỏ. Anrê nói: Ở đây có một em bé có 5 chiếc
bánh lúa mạch và 2 con cá nhưng với bằng ấy
người thì thấm vào đâu!
Thái độ của các môn đệ là muốn thoái
thác: “Nơi đây hoang vắng, và đã muộn rồi,
vậy xin Thầy giải tán đám đông, để họ
vào các làng mạc mua lấy thức ăn” (Mt 14,15). Đó là giải pháp hợp
lý. Lo cho hàng ngàn người ăn
là ngoài khả năng các môn đệ. Đó
cũng là giải pháp nhẹ nhàng, ai lo phần nấy, tự
đi mua lấy thức ăn.
Chúa Giêsu không chấp nhận thái độ
đó. Chúa muốn các môn đệ nhận lấy
trách nhiệm và cùng cộng tác với Ngài: “Họ không cần
phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn đi”.
Chúa Giêsu cầm 5 chiếc bánh và 2 con cá
hướng nhìn về trời cao, đọc lời chúc tụng,
những bế tắc âu lo của các môn đệ đã
được giải toả. Đám đông ăn no nê đầy ứ và còn dư dả
phủ phê.
Chúa Giêsu đã cho họ ăn một
bữa đã đời và đó cũng là bữa để
đời. Để đời vì là lời mời gọi
cộng tác và hãy biết quý chuộng ân sủng
Chúa ban.
- “Anh em hãy cho họ
ăn”.
Phép lạ xảy
ra do quyền năng Thiên Chúa và sự cộng tác của con
người.
“Anh em hãy cho họ ăn”.Chúa không làm phép lạ từ
không ra có. Chúa làm phép lạ từ 5 chiếc bánh và 2 con cá là
phần đóng góp nhỏ bé của con người. Phần
đóng góp nhỏ bé nhưng lại cần thiết. Chúa cần
sự cộng tác của con người cho dù sự cộng
tác ấy là nhỏ bé nhưng với tấm lòng rộng lớn
thì Chúa sẽ biến sự nhỏ bé thành lớn lao, biến
điều tầm thường nên vĩ đại. Chúa
không làm phép lạ ngay tức khắc biến bánh và cá thành một
kho thức ăn để người ta tự do đến
lấy tùy thích. Chúa cũng không tự tay phân phát
lương thực. Chúa trao bánh và cá cho các môn đệ. Các
môn đệ trao cho mọi người. Mọi người
trao cho nhau. Đó là bài học lớn lao của phép lạ
hoá bánh. Khi mọi người chia sẻ cho nhau, quan tâm giúp
đỡ nhau trong tình thương, biết bẻ ra, biết
trao đi thì Chúa Giêsu làm phép lạ hoá nhiều. Nghèo nàn hay
thiếu khả năng, điều ấy không quan trọng.
Chỉ có 5 chiếc bánh và 2 con cá mà Chúa đã làm phép lạ
ra nhiều. Hãy đóng góp hết khả năng nhỏ bé của
mình, phần còn lại Chúa sẽ thực hiện.
“Anh em hãy cho họ
ăn”. Đây còn là lời mời gọi lên
đường thực thi đức ái. Giáo hội không
bao giờ thờ ơ né tránh các vấn đề nhân sinh của
nhân loại. Giáo hội quan tâm đến mọi nhu cầu
của con người và thế giới. Chúa Giêsu không chấp
nhận thái độ thụ động, viện cớ
này nọ để tự biện minh: “Chúng con chỉ
có 5 chiếc bánh và 2 con cá, như thế thấm đâu cho
ngần ấy người”.
“Anh em hãy cho họ
ăn”. Chúa
nhắc nhở Giáo hội phải chủ động
đi đến với người nghèo khổ, phải ở
bên người nghèo đói và phải bênh vực chăm lo
cho người nghèo nàn. Mọi Kitô hữu không thể thờ
ơ trước những nỗi đau khổ, nghèo
đói, thiếu thốn của anh chị em chung quanh. Nổ
lực hết mình góp phần với Thiên Chúa để xoa
dịu nỗi đau của tha nhân.
- “Anh em hãy thu lấy những
miếng thừa kẻo phí đi”.
Đoạn kết
Phúc Âm cho biết: sau khi mọi người ăn no thỏa,
người ta thu lượm được “mười
hai thúng đầy vụn còn dư”. Hồng ân tràn đầy
của tình thương Thiên Chúa. Phúc Âm luôn luôn nói về chân
lý này: một khi Thiên Chúa ban ơn là Ngài ban dư dật. Người
mù xin sáng mắt,Chúa Giêsu cho sáng cả linh hồn; người
bất toại xin sức khỏe để vác chõng về
nhà, Chúa Giêsu cho sức khỏe cả về phương diện
tôn giáo để hội nhập vào nhịp sống cộng
đoàn.
Với 5.000 người
không để đàn bà con nít, vậy số người rất
đông, cả một rừng người. Có cả ngàn
ngàn chiếc bánh được phát ra. Bánh nhiều như vậy
tại sao Chúa lại tiếc những miếng bánh vụn
còn dư ? Tại sao Chúa lại bảo thu lại những
mảnh vụn ?
Chúa làm phép lạ
hóa bánh ra nhiều là vì “chạnh lòng thương”: “Ta
thương đoàn dân này”, vì “Ta không muốn để
họ đói”, vì “Ta sợ rằng họ lả dọc
đường” (Mt 15,32). Chúa Giêsu quý những mẫu
bánh vụn vì nó là phép lạ của Ngài. Nó là tình
thương, là ơn sủng, là ơn cứu độ của
Chúa trao ban. Tình yêu và ân sủng như ngọn pháo bông, khi
tung vỡ trên bầu trời thành trăm ngàn vụn nhỏ
thì càng rực rỡ huy hoàng. Khi tấm bánh được
bẻ ra trên bàn thờ, nó trở thành nhỏ bé mỏng manh
nhưng vẫn đầy tràn quyền năng và ơn
thánh. Khi hiến lễ đền tội cho nhân loại của
Đức Kitô trên đồi Calvê tan ra, vóc dáng Người
sụp xuống, đó cũng chính là lúc ơn cứu độ
như nắng vỡ, lan ra chảy tràn kín vũ trụ, tỏa
sức sống cho nhân sinh.
Chúa Giêsu quý những
mảnh bánh vụn, Chúa bảo các môn đệ thu lại
để dạy chúng ta đừng lãng phí ân huệ Chúa
ban. Sức khoẻ, thời gian, tài năng, trí tuệ đều
là ân huệ được ban tặng, cần trân trọng
nâng niu gìn giữ. Trong ơn sủng của Chúa không có gì là
những mẫu vụn bé nhỏ tầm thường.
Có một cụ bà đã 73 tuổi
(có lẽ là một Kitô hữu {trong hình thấy đeo tràng
chuỗi Mân Côi} đi nhặt những mãnh vụn thai nhi,
sinh linh bị giết chết, đem về chôn cất . Chuyện
rất cảm động và thật cảm phục “Mười
năm nhặt xác ba ngàn hài nhi!”. (x. Người Lao Động
Online, 26.6.2011).
Gần 10 năm nay, có một bà cụ đã bước
sang tuổi 73 vẫn ngày ngày lặn lội khắp nơi
để nhặt những thai nhi bị bỏ rơi
đem về chôn cất. Đó là bà Phạm Thị Cường,
ngụ xã Nghĩa Thắng, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh
Nam Định. Bà bộc bạch: “Hãy yêu thương những
linh hồn bé nhỏ bị bỏ rơi kể cả khi
chúng đã qua đời, bởi những đứa trẻ
tội nghiệp ấy đã gánh thay chúng ta những tai họa
ở trần gian”.
Ở làng quê nghèo
ven biển xã Nghĩa Thắng, không ai còn lạ với hình ảnh
một người đàn bà đã vào cái tuổi thất thập
cổ lai hy ngày ngày âm thầm đi gom nhặt thi hài những
đứa trẻ khắp nơi về chôn cất. Trên
đường về Nghĩa Thắng, khi hỏi thăm
nhà bà Cường, chúng tôi đã được nghe nhiều
câu chuyện về bà qua những nông dân ở vùng quê này. Ở
nơi đây, mọi người vẫn trìu mến gọi
bà là bà Cường “hài nhi’’có lẽ một phần cũng
do những công việc mà bà đã và đang làm.
Bà là một người hiền lành, phúc hậu. Đã gần
10 năm nay, không quản ngày nắng cháy da cháy thịt hay
đêm đông lạnh giá, bà vẫn lặn lội khắp
mọi ngả đường của huyện Nghĩa
Hưng, đặc biệt là khu vực thị trấn
Đông Bình, để nhặt các hài nhi xấu số bị
phá bỏ về chôn cất.
Cuộc sống của
bà Cường chỉ trông vào gánh bán rau quả và những
đồ tạp hóa ở khu chợ Đông Bình. Nơi
đây có một số cơ sở nạo phá, hút thai nhi. Mỗi
ngày có hàng trăm ca nạo phá thai đã diễn ra, một
phần công khai còn chủ yếu là bí mật, cũng đồng
nghĩa với việc hàng trăm hài nhi bị vứt bỏ.
Mỗi lần nhìn
thấy thi hài của các cháu bị vứt bỏ nơi
đầu đường, xó chợ tôi lại không thể
kìm lòng, càng thương các sinh linh bé nhỏ bơ vơ
chưa kịp cất tiếng khóc chào đời đã phải
chịu thay tội vạ mà cha mẹ chúng đã gây ra. Đáng
trách quá !”…
Gần 10 năm
nay, họ đã tìm nhặt và an táng hơn 3.000 sinh linh bé bỏng.
Bà Cường tâm
sự về “cơ duyên” dẫn mình đến cái nghiệp
làm phúc này. Bà cho biết vẫn nhớ như in ngày 8.3.2002.
Trên đường đến chợ Đông Bình để
bán rau, khi đi đến cầu Đông Bình, bà Cường
thấy có một túi nilông màu đen, ruồi muỗi bám
đen.
Bà Cường nhớ lại: “Lúc đầu tôi cứ
nghĩ đây là túi rác của gia đình nào đó ném ra
đây. Nhưng rồi đi được một đoạn,
tự dưng trong người tôi như có lửa đốt,
cứ bồn chồn chẳng yên, đặc biệt là
hình ảnh chiếc túi màu đen cứ như ngay trước
mắt mình. Đứng lại suy nghĩ một lúc, tôi quyết
định quay lại xem bên trong túi bóng đó chứa thứ
gì”.
Bà Cường bàng hoàng và đau xót khi chứng kiến một
hài nhi đang thoi thóp thở, thân thể bị kiến bu
đầy nhưng đôi mắt bé mở to nhìn bà chằm
chằm như muốn nài nỉ, van xin. “Tôi đem đứa
bé về nhà, lau rửa sạch sẽ rồi đi xin sữa
cho cháu bú nhưng cũng chỉ được ít phút sau,
cháu đã tắt thở. Tôi cứ bị ám ảnh mãi ánh mắt
của cháu, cứ đau đáu nhìn tôi. Nhiều đêm
trăn trở suy nghĩ, tôi quyết định phải
làm một việc gì đó chứ không thể để những
cảnh thai nhi bị người ta bỏ đi mà không hề
được chôn cất”.
Nhiều lúc bà Cường cũng nản khi có quá nhiều
đứa bé bị nạo hút như vậy. Nhiều lúc bà
định dừng công việc này nhưng lại nghĩ
đến những đứa trẻ bơ vơ, sống
không thấy mặt cha mẹ, chưa kịp chào đời
đã bị bỏ rơi.
Bà lại thấy mình không thể đứng
nhìn được, phải làm việc gì sao cho có ích. “Vì vậy, tôi không kể gì là gian khổ, mưa nắng
hay ngày đêm, lúc nào nghe tin ở đâu đó có thi hài bị
bỏ rơi là lại tìm đến để xin về
mai táng”.
Nghĩa trang Quần Vinh trong một chiều mùa hạ,
bà Cường lặng lẽ thắp những nén nhang thơm lên phần mộ của những hài
nhi xấu số. Rồi bà nói trong tiếng nấc: “Các con
chưa kịp chào đời đã phải trả giá cho
sai lầm của những kẻ sinh thành nên các con. Bà thắp
nén nhang thơm, mong các con được
an nghỉ”…
Tuy hoàn cảnh gia đình rất khó khăn, bản thân
lại già yếu nhưng lúc nào bà Cường cũng hiển
hiện niềm tin cuộc sống và tình thương yêu
con người. Tâm sự với chúng tôi, bà
Cường không mong ước điều gì ngoài việc
mình được… thất nghiệp. Bà mong sẽ
không còn phải ngày ngày đi làm công việc thu
gom xác hài nhi đầy đau đớn này nữa. Tuy vậy,
bà Cường vẫn khẳng định: “Tôi sẽ tiếp
tục công việc này cho đến khi nào còn sức khỏe.
Tôi sẽ tiếp tục đi thu gom những
hài nhi xấu số về chôn cất, bởi theo tâm niệm
của tôi, những đứa trẻ tội nghiệp
đó đã quá bất hạnh. Tôi quyết không để
các cháu cô đơn mặc dù đã rời trần thế”…
Đức Hồng Y FX Nguyễn Văn Thuận đã
từng khuyên rằng: “Muốn nên thánh, con hãy làm những
việc thường, có khi xem ra vô ý nghĩa nhất.
Nhưng con đặt vào đó tất cả niềm mến
yêu của con”(ĐHV 814). “Nhìn cây cổ thụ sum sê, con đừng quên rằng,
từng trăm năm trước nó đã khởi sự từ
một hạt giống tí ti” (ĐHV 816). “Tự nhiên có ai lên đỉnh núi Hy-mã-lạp-sơn
được? Tự nhiên có ai
lên cung trăng được? Thử
thách, hiểm nguy, ôn luyện, chuyên cần mỗi ngày, nhiều
ngày mới đạt được đích họ hy vọng” (ĐHV 817).
Suy niệm câu chuyện hóa bánh ra nhiều, nghe Chúa mời
gọi chúng ta: hãy mở rộng trái tim
để biết “chạnh lòng thương” anh em
đồng loại. “Chạnh lòng
thương” được thể hiện qua những
việc làm cụ thể, bằng sự cộng tác quảng
đại, bằng sự tiết kiệm để giúp
ích cho nhiều anh chị em.
Chúa muốn trái tim chúng ta vươn
lên khao khát những chân trời cao thượng của
đời sống tâm linh. Hãy nhìn Chúa Giêsu trong
Thánh Kinh. Hãy nhìn Chúa Giêsu trên Thánh Giá.
Hãy nhìn Chúa Giêsu trong Thánh Thể. Tình yêu Thiên Chúa bàng bạc
trong Thánh Kinh, Thánh Giá và Thánh Thể. Một tình yêu tha thứ,
phục vụ mạnh hơn hận thù. Một
tình yêu phục sinh mạnh hơn sự chết. Một
tình yêu khiêm tốn bao dung mạnh hơn mọi kiêu căng
và hẹp hòi.
Lm. Giuse Nguyễn Hữu An
|