TỨ KHỐN
(Lc 6:24-26)
Thật khốn cho các ngươi Hỡi những kẻ giàu có Vì các ngươi đã rõ Phần an ủi được rồi!
Thật khốn cho các ngươi Hỡi những kẻ hôm nay Cuộc sống đang no thỏa Ngày mai phải đói thôi!
Thật khốn cho các ngươi Bây giờ cười vui sướng Mai đây phải rúng động Nghiến răng khóc suốt đời!
Thật khốn cho các ngươi Được mọi người ca ngợi Ngôn sứ giả cũng vậy Cũng được như thế rồi!
TRẦM THIÊN THU
DỤ NGÔN (Diễn ý Rm 7:19)
Sự thiện tôi vẫn khát khao Thế nhưng tôi chỉ chiêm bao, không làm Sự ác tôi chẳng hề thèm Thế mà tôi lại thường xuyên làm hoài
Thật là khốn nạn thân tôi Chỉ ưa chỉ thích những lời nói suông Dụ ngôn nghe mãi hóa thường Đó là chuyện chỉ ở trong nhà thờ
Ngoài đời bao việc bộn bề Trở trăn bao nỗi, lắng lo bao điều Kiếp người gian khổ trăm chiều Tháng ngày lầm lũi dãi dầu nắng mưa
Nhưng tôi biện hộ sớm khuya Chỉ vì ngại nhớ những gì dụ ngôn Lời Ngài tôi chẳng thuộc lòng Cho rằng mình vẫn là “ngon” nhất đời
Thế nên tôi hóa ngậm ngùi Dụ ngôn thực tế kiếp người trần gian Ngước nhìn lên Chúa từ nhân Xin thương tha thứ, vạn lần ăn năn
Giáo huấn xã hội, phân vân… Giằng co hai nửa xác – hồn, Chúa ơi! Ước mong sao gặp được Người Là sống giữa đời gặp gỡ tha nhân
TRẦM THIÊN THU
CHỌN PHẦN TỐT NHẤT (Diễn ý Lc 10:38-42)
Một hôm Chúa đến thăm nhà Mác-ta thì quá rườm rà Bận rộn cố lo làm bữa Vì Mác-ta quá lo xa!
Em con, Chúa ngó coi kìa! Không lo phụ giúp việc gì Mà Thầy lặng im chẳng nói Chuyện nhà mệt quá đi thôi!
Lo cơm, sắm áo cho mình Bao công chuyện của gia đình Còn Lời Phúc Âm của Chúa Chẳng tìm học biết sâu xa!
Đi dâng lễ với đi thờ Tuy nhiên chẳng có thời giờ Vì từ sáng, trưa, chiều, tối Nhiều việc bận quá đi thôi!
Lo cho kiếp sống trên đời Mong sao giàu có hơn người Hằng ngày ấp ôm hoài bão Để rồi hồn yếu xanh xao!
Mác-ta này, Mác-ta hỡi! Sao cứ lo lắng quá trời Về chuyện đời này nhiều vậy Cần thì lo cũng vừa thôi!
Riêng có một điều tốt nhất Ma-ri-a đã chọn rồi Không lo sợ ai cướp mất Thật hạnh phúc quá đi thôi!
TRẦM THIÊN THU
|