DẠ THI KINH
Lạy Thiên Chúa, con như người thợ dệt Vẫn ngày đêm mải miết dệt đời mình Con không hiểu vì sao bất thình lình Bị tay Chúa cắt đứt ngay hàng chỉ (1)
Là phàm nhân nên lòng con buồn bã Bởi ước mơ chưa trọn vẹn bao giờ Nhàu nát nhạc và tơi tả vần thơ Con cảm thấy cuộc đời con vô phúc!
Chúa đã làm con hao mòn sinh lực (2) Nhưng con tin đó là Thánh Ý Ngài Muốn đời con phải chịu khổ dài dài Vì Thánh Giá là giá để nên thánh
Đường gian khổ chắc chắn không thể tránh Biết vậy rồi, sao con yếu quá chừng Ngã sóng soài, con sợ, nên muốn dừng Giêsu ơi, cho con nương theo với!
Xin xóa nhòa những dấu chân tội lỗi Cùng tuế nguyệt vẫn hằn vết cuộc đời Giọt lệ sầu dẫu mặn chát bờ môi Vẫn không thể làm phai mờ vết tội
Đêm u trầm thầm nguyện lời sám hối Dấu đinh nào còn ghi khắc trăm năm Tội-nhân-con xin một khoảng bình an Lạy Thiên Chúa, Đấng mà con tin kính!
Con bất xứng nhưng khát khao công chính Con không dám xin được thoát khổ đau Chỉ xin Ngài mãi là khúc ca dao Con ngâm nga để tung tăng bước khổ
Bao ý nhạc, tứ thơ còn dang dở Nhưng con tin chẳng ngoài Ý Chúa đâu Tóc trên đầu, Chúa đếm ít hay nhiều (3) Xin tín thác cả đời con cho Chúa!
TRẦM THIÊN THU Đêm 18-7-2014 (1) và (2) Lời vua Khít-ki-gia [Is 38:12] (3) Mt 10:30; Lc 12:7
|