Sứ Ðiệp Của Một Người Tàn Tật
Hằng năm tổ chức có tên là "Tự nguyện chịu đau khổ"
hành hương đến Lộ Ðức để chia sẻ kinh nghiệm của họ khi đối đầu với đau khổ.
Năm 1982, khách hành hương đã chú ý đến lời chia sẻ của Jacques Lebreton, một
phó tế vĩnh viễn không tay, mù mắt. Chúng ta hãy lắng nghe chứng từ của
ông:
Sau trận đánh ở El Alamem, tôi và các bạn của tôi
đang lo gỡ mìn. Một anh bạn tôi cầm một quả lựu đạn và vô tình mở chốt. Trong
cơn hốt hoảng, anh trao cho tôi. Tôi cứ tự nhiên cầm lấy quả lựu đạn. Nó đã nổ
tung trong tay tôi. Tôi tối tăm mặt mũi, không nói được nữa. Tôi cảm thấy mình
đang chết. Tôi chỉ còn là một người không tay, không mắt... Tôi toan tự
tử.
Trên giường bệnh ở nhà thương, tôi, một người đã
không giữ đạo từ lâu, tôi bắt đầu cầu nguyện. Tôi xin được rước lễ. Tôi đã
hiểu nguyên do sự đau khổ của tôi là tội lỗi nhân loại: đó là thù oán, kiêu
căng, chiến tranh... Và tôi đã tìm lại được sự an vui và trông
cậy.
Tôi cảm thấy một cái gì tương tự như Chúa Giêsu
trong vườn Giêtsêmani. Ngài cũng không muốn chịu đau khổ. Ngài đã van xin:
"Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi uống chén này", nhưng liền sau đó,
Ngài lại thưa: "Lạy Cha, xin vâng theo ý Cha". Sau thảm kịch Golgotha, Ngài đã
sống lại. Chính nhờ mầu nhiệm chết và sống lại mà Chúa Kitô muốn cho chúng ta
cùng sống. Tôi đã đạt đến mức độ không phải là chịu đựng mà là chấp nhận. Chịu
đựng là một thất bại. Chấp nhận là một chiến thắng. Trên giường bệnh, tôi đã
khóc, khóc vì sung sướng với ý nghĩ ấy. Ðiều mà tự nhiên tôi cũng không thể
chịu được, nay nhờ ơn Chúa tôi đã chịu được.
Như lời văn hào Mauriac nói: "Chúa Giêsu không đến
để xóa bỏ đau khổ, nhưng để cùng hiện diện với những người đau khổ". Tôi đã
cảm nghiệm được lời Chúa phán: "Phúc cho những kẻ khóc lóc, phúc cho những kẻ
đau khổ".
Tại Evreux, tôi được gặp một người đàn bà hoàn toàn
bất toại, đến nỗi không thể nói được. Nhưng nhờ ngón chân cái của bà, bà có
thể máy động bàn chữ cái trên một miếng ván và bà đã tặng cho tôi một bài thơ
có tựa đề "Nụ cười".
Tôi liên tưởng đến một người đàn ông khác, bị điếc
lúc 14 tuổi, mù từ lúc lên 16 tuổi. Trên giường bệnh, lúc hấp hối, người đàn
ông 87 tuổi này đã thốt lên như sau: "Tôi đã trải qua một cuộc đời tốt
đẹp".
Ông Jacques Lebreton kết luận như sau: "Tôi, một
người không tay, không mắt, tôi cũng thấy đời tươi đẹp. Cuối cùng, sự tàn tật
lớn lao nhất là bị chia lìa với Thiên Chúa. Tôi không thể nói như vậy, nếu tôi
lành lặn với đôi mắt và đôi tay. Nhưng tôi có thể nói như vậy vì tôi biết thế
nào là sống xa Chúa. Và hôm nay, sau một chặng đường dài, tôi lớn tiếng kêu
lên với tất cả các người anh em của tôi rằng: Thiên Chúa hằng sống. Ðức Kitô
đã sống lại".
Ðã có khoảng 6,000 vụ lành bệnh lạ lùng được ghi nhận
tại Lộ Ðức, trong số này chỉ có 64 vụ được Giáo Hội công nhận là phép lạ.
Nhưng phép lạ cả thể nhất của Lộ Ðức cũng như của những trung tâm Thánh Mẫu
khác: chính là phép lạ của lòng tin. Và trong những phép lạ của lòng tin ấy,
kỳ diệu hơn cả vẫn là niềm tin, sự chấp nhận, tinh thần lạc quan của chính
những người đau khổ. Trong niềm đau tột cùng trong thân xác cũng như tâm hồn,
những con người ấy vẫn còn thấy được ý nghĩa của cuộc sống, tình yêu cao cả
của Chúa. Ðó chính là phép lạ mà Chúa vẫn tiếp tục thực hiện qua những người
có lòng tin. Và đó cũng là phép lạ mà chúng ta không ngừng kêu cầu Chúa thực
hiện. Nhìn lên thập giá Chúa,
trong niềm hiệp thông với Mẹ Ngài, chúng ta hãy cầu xin Chúa ban cho chúng ta
được tiếp tục tin yêu, được tiếp tục nhìn thấy ánh sáng phục sinh giữa những
đêm tối của khổ đau, thử thách. Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho không biết
bao nhiêu người đang quằn quại trong đau đớn của thể xác, trong cô đơn của tâm
hồn. Xin cho họ được nâng đỡ, ủi an và tìm được niềm
tin
|