Thứ Tư, Ngày 7 tháng 8 năm 2013 Tuần XVIII Mùa Thường Niên Năm lẻ 7 Tháng Tám, Thánh Cajetan, (1480-1547) Vào năm 1523, Giáo Hội trong tình trạng tiêu điều. Ðời sống tâm linh cần thiết của giáo dân không được chăm sóc bởi rất đông các mục tử thiếu học thức và thiếu đạo đức, họ chỉ biết đồng tiền mà không hoạt động gì cả. Khi các linh mục tốt lành và giáo dân chạy đến các đấng có quyền để xin giúp đỡ, họ cũng chỉ gặp sự thờ ơ lãnh đạm của các vị chủ chiên. Một người Công Giáo tốt lành phải phản ứng thế nào trước hoàn cảnh này? Tất cả chúng ta đều biết Luther và một số người khác đã phản ứng bằng cách tách rời khỏi Giáo Hội Công Giáo khi thỉnh cầu của họ không được lắng nghe. Thánh Cajetan lại theo một phương cách khác. Cũng như Luther, khi lưu tâm đến những gì họ được thấy trong đời sống Giáo Hội, ngài đến Rôma năm 1523 -- không phải để trình lên đức giáo hoàng hay đấng có quyền nhưng để gia nhập Hội A¨i Hữu Tình Yêu Thiên Chúa, là một tổ chức nhỏ bé, bán chính thức, tận tụy trong công việc bác ái. Họ chăm sóc người nghèo, người đau yếu, trẻ mồ côi và các tù nhân. Dần dà họ gây được ảnh hưởng khắp nước Y¨. Sau khi chịu chức linh mục, năm 1518 Cajetan trở về quê nhà ở Vicenza khi mẹ ngài sắp từ trần. Ở đây, ngài gia nhập Hội Dòng Thánh Giêrôme. Sau khi mẹ chết, ngài dùng tất cả tài sản để cứu giúp người đau yếu, đồng thời sáng lập một hội dòng tương tự ở Venice, là nơi ngài cổ võ đời sống tâm linh và chăm sóc người nghèo, người đau yếu không chỉ bằng lời nói mà còn bằng gương mẫu anh hùng. Năm 1523, ngài trở về Rôma, với sự tiếp tay của các bạn thân trong hàng giáo phẩm, ngài quyết định thành lập một tu hội dựa trên đời sống của các tông đồ, với hy vọng rằng đời sống của các thánh sẽ khích lệ họ và người khác cố gắng sống một cuộc đời thánh thiện vì Ðức Giêsu Kitô. Ðể hoàn thành mục đích này, họ nhắm đến đời sống luân lý, học hỏi Kinh Thánh, rao giảng và chăm sóc mục vụ, giúp đỡ người bệnh tật, và các nền tảng vững chắc của đời sống mục vụ. Tu hội mới này được gọi là Tu Sĩ Dòng Theatine. Dĩ nhiên, các linh mục phóng túng và tham lam chẳng bao giờ đặt chân đến tu hội, nhưng Cajetan vẫn kiên trì chịu đựng sự chống đối từ các giáo sĩ và giáo dân không muốn cải tổ. Chính gương mẫu đời sống thánh thiện cũng như lời rao giảng của ngài mà nhiều người đã hoán cải. Kiệt quệ vì các khó khăn trong Giáo Hội và ở quê nhà, Cajetan lâm trọng bệnh. Khi các y sĩ tìm cách khiêng ngài từ chiếc giường gỗ thô thiển lên chiếc giường nệm êm ấm, Cajetan thều thào, "Chúa Cứu Thế chết trên thập giá. Hãy để tôi được chết trên tấm gỗ này." Ngài từ trần ngày 7 tháng Tám 1547. Ngài được Ðức Giáo Hoàng Clêmentê phong thánh năm 1671. Lời Trích
Có lần Thánh Cajetan nói với các anh em trong dòng, "Chúng ta cố gắng phục vụ Thiên Chúa qua sự thờ phượng trong hội dòng này; nhưng trong bệnh viện, chúng ta mới có thể nói là thực sự tìm thấy Ngài." Trích từ NguoiTinHuu.com *** Ngày 7 tháng 8, THÁNH XÍT-TÔ 2 GIÁO HOÀNG VÀ CÁC BẠN TỬ ĐẠO * Gương Thánh nhân
Thánh Xít-tô lên ngôi Giáo Hoàng năm 257, giữa lúc Hội thánh đang gặp cơn bắt bớ dữ dằn, thời hoàng đế Va-lê-ri-a-nô, nên đã bị giết chết vì đạo cùng với một số các phó tế của ngài, như lời thánh Cýp-ri-a-nô thuật lại sau đây:
“Sự thật là hoàng đế đã gởi lên Thượng viện một sắc lệnh truyền xử tử tức khắc các Giám mục, Linh mục và phó tế; còn đối với nghị viên, công chức cao cấp và kỵ binh Rô-ma thì phải bốc lột hết chức tước, tịch thu tài sản và nếu mất hết tài sản rồi mà họ vẫn cố chấp giữ đạo thì phải trảm quyết liền; phần các bậc mệnh phụ thì tước đoạt tài sản xong sẽ cho họ đi đày; mọi công chức của triều đình, trước đây xưng mình là tín hữu hay bây giờ vẫn còn xưng như thế, thì cũng phải tịch thu tài sản, rồi lập danh sách và trói lại, điệu đến các nơi hoàng triều cương thổ.
“Hoàng đế Va-lê-ri-a-nô còn cho kèm theo sắc lệnh trên, một phó bản bức thư ông gởi đến cho các quan Tổng đốc về chúng tôi. Ngày nay chúng tôi cũng chờ bức thư đó tới, vì chúng tôi đã nhất định đứng vững trong đức tin, sẵn sàng chịu đau khổ và trông đợi lòng Chúa thương xót ban cho được triều thiên sự sống đời đời; quý huynh cũng nên biết rằng Đức Xít-tô đã bị xử nơi một nghĩa địa ngày 6 tháng 8 cùng với 4 phó tế. Hằng ngày ở Rô-ma, quan vẫn tiến hành các cuộc bách hại như vậy: hễ thấy điệu ai tới là họ xử tử liền, và tịch thu tài sản để cho vào công khố”.
Thánh nhân bị chém đầu cùng với 4 vị phó tế trong số 7 vị phó tế của ngài, đang lúc ngài dâng Thánh lễ trong một hang toại đạo tại nghĩa trang. Hôm đó là ngày 6 tháng 8 năm 258, trong lúc thánh nhân dâng lễ có đông giáo hữu tham dự, cảnh sát Rô-ma đột ngột xông vào. Ngài tự hiến mình cho họ chém đầu, để giáo dân tẩu thoát. Ngài hy sinh chịu chết để cho đoàn chiên khỏi bị bắt bớ giam cầm, do đó mà mọi người đều tôn kính mến yêu ngài hết lòng. Ngài nêu gương can đảm làm chứng cho Chúa, coi cái chết như cỏ rác, trọng phần phúc thiên đàng hơn cả mạng sống và chức tước danh vọng.
* Quyết tâm
Noi gương thánh Giáo Hoàng Xít-tô thứ 2; quý trọng phần phúc thiên đàng hơn tất cả mọi sự ở đời, và sẵn sàng hy sinh chịu khó hết sức để được ơn phước đó.
* Lời nguyện
Lạy Chúa, Chúa đã ban thánh Xít-tô và các bạn thí mạng sống mình, để trọn niềm trung thành với Lời Chúa và làm chứng cho Đức Giê-su.
Xin dùng quyền năng của Thánh Thần giúp chúng con biết sẵn sàng đón nhận chân lý và can đảm tuyên xưng đức tin.
**
THÁNH GA-Ê-TA-NÔ, Linh Mục
Hôm nay Hội thánh cũng mầng kính thánh Ga-ê-ta-nô Linh mục.
Thánh nhân sinh tại Vi-sen-sô, năm 1448. Ngay từ nhỏ, ngài đã có lòng thương người nghèo đặc biệt. Mỗi lần cha mẹ cho tiền là ngài đem bố thí cho kẻ ăn xin.
Lớn lên, thánh nhân dâng mình cho Chúa. Và năm 1516, ngài thụ phong Linh mục, Ngài dâng Thánh lễ hằng ngày, đây là việc bất thường đối với thời đó. Nhất là ngài hết lòng tôn sùng Thánh Thể, và cổ động nhiều người siêng năng rước Chúa.
Ngài khuyên con linh hồn của ngài:
“Con hãy biết rằng ở đời nầy chúng ta chỉ là lữ khách trên đường: quê hương của chúng ta ở trên trời kia! Ai tự phụ sẽ trệch đường và đi đến chỗ chết. Khi sống ở đời nầy, ta phải tìm cho được sự sống đời đời; sự sống ấy mình ta thì không đáng, vì tội lỗi đã làm ta mất nó; nhưng Đức Giêsu-Kitô đã khôi phục nó lại cho ta. Thế nên ta hằng phải tạ ơn Người, yêu mến Người, vâng phục Người và hết sức luôn luôn ở với Người.
Chính Người đã ban mình làm lương thực cho ta. Bất hạnh cho ai không biết ơn cao quý đó! Chúng ta được phúc chiếm lấy Đức Ki-tô, Con Đức Trinh nữ Ma-ri-a, thế mà ta lại từ chối; khốn nạn cho ai không quan tâm rước nhận Người. Hỡi con, điều tốt cha ao ước cho cha, thì cha cũng cầu xin cho con, nhưng chẳng có đường lối nào cho phép lạ đạt được ngoài việc năng cầu xin với Đức Trinh nữ Ma-ri-a, để Ngài đến viếng thăm con cùng với Con vinh hiển của Ngài. Hơn nữa, con hãy dám xin Ngài ban Con Ngài cho con, Người thật là lương thực nuôi linh hồn trong bí tích bàn thờ. Chính Ngài sẵn lòng ban Người Con ấy cho con, cũng như Người Con ấy sẵn sàng đến với con, để củng cố con, để con được yên hàn đi qua rừng tối tăm trần gian nầy, nơi đầy những kẻ thù gài bẫy hại ta, nhưng chúng sẽ phải đứng xa khi thấy ta có Đấng trợ giúp như vậy”.
Ngài sống khó nghèo, đơn sơ, khiêm tốn, nên khi thấy Lu-te chỉ trích hàng giáo sĩ về thói tham lam ích kỷ và nạn buôn bán các ân huệ thánh, ngài đứng ra lập một tu hội Linh mục, giúp nhau sống khó nghèo hy sinh theo gương Chúa Ki-tô. Tu hội nầy lấy tên là Thê-a-tin, vì được Đức Giám mục giáo phận Thê-a-tê hướng dẫn về linh đạo.
Thánh nhân qua đời tại Náp-lô ngày 7 tháng 8 năm 1547, và năm 1691 được Đức Giáo Hoàng In-nô-sen-tê tôn phong Hiển thánh.
* Quyết tâm
Noi gương thánh Ga-ê-ta-nô hết lòng tôn kính Chúa Giê-su Thánh Thể, hằng ngày siêng năng rước lễ, thương yêu giúp đỡ mọi người phần hồn phần xác.
* Lời nguyện
Lạy Chúa, Chúa đã thúc đẩy thánh Ga-ê-ta-nô Linh mục sống theo lý tưởng cộng đoàn các tông đồ.
Vì gương sáng và lời chuyển cầu của thánh nhân, xin cho chúng con biết trọn niềm tin tưởng vào Chúa, và không ngừng tìm kiếm Nước Trời.
Chúng con cầu xin…
|