Anh em hãy liệu cho họ ăn – Đan Vinh
I. TÌM HIỂU LỜI CHÚA
1) Ý CHÍNH:
Thánh Luca thuật
lại phép lạ Đức Giêsu nhân bánh ra nhiều để
nuôi đám đông dân chúng. Trước nhu cầu của
đám đông, các môn đệ đề nghị giải
tán để mỗi người tự lo liệu đồ
ăn chỗ ngủ của mình. Nhưng
Đức Giêsu lại truyền cho các ông: “Anh em hãy liệu
cho họ ăn đi”. Sau
đó, các ông chỉ kiếm được năm cái bánh và
hai con cá. Nhưng Đức Giêsu đã xử
dụng số lượng ít oi này để nhân ra nhiều
gấp bội mà cho dân chúng được ăn no. Số
bánh dư thu lại được
mười hai thúng. Số người ăn
hôm ấy khoảng chừng 5000 người đàn ông.
2) CHÚ THÍCH:
- Khi ấy, Đức
Giêsu nói với dân chúng về Nước Thiên Chúa và chữa
lành những kẻ cần được chữa. Ngày đã bắt đầu tàn. Nhóm Mười
Hai đến bên Đức Giêsu thưa Người rằng:
“Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các
làng mạc nông trại quanh đây tìm chỗ trọ và kiếm
thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi
hoang vắng”(Lc 9,11b-12):
+ Đức Giêsu nói với
dân chúng về Nước Thiên Chúa: Nước Thiên Chúa hay
Nước Trời là trọng tâm các bài giảng của
Đức Giêsu. Luca nhắc đến bài giảng
trước phép lạ nhân bánh ra nhiều là nhằm ám chỉ
đến Thánh Lễ Giáo Hội cử hành sau này có hai phần
chính là Phụng Vụ Lời Chúa và Phụng Vụ Thánh Thể.
+ Chữa lành những kẻ
cần được chữa: Lời giảng luôn
được kèm theo phép lạ chữa
bệnh. Đó là đặc điểm cách thức
truyền giảng Tin Mừng của Đức Giêsu và là
khuôn mẫu cho Giáo Hội về phương cách truyền
giáo sau này.
+ Xin Thầy cho đám
đông về, để họ vào các làng mạc nông trại
quanh đây tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn: Câu
nói của các môn đệ cho thấy: Tuy quan tâm đến
nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ
của dân chúng, nhưng các ông không muốn lãnh trách nhiệm
giúp đỡ họ cách cụ thể.
- Đức
Giêsu bảo: “Chính anh em hãy cho họ ăn”. Các ông
đáp: “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai
con cá. Trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này”. Quả
thật có tới chừng năm ngàn đàn ông. Đức
Giêsu nói với các môn đệ: “Anh em hãy bảo họ ngả
mình thành từng nhóm khoảng năm mươi người
một”(Lc 9,13-14):
+ “Chính anh em hãy cho họ
ăn”: Đức Giêsu trao trách nhiệm cho các môn đệ
là phải lo phục vụ dân chúng cả về thể xác
nữa. Đây cũng là lệnh truyền cho các tín hữu
hôm nay là không những phải thương yêu về linh hồn
mà còn phải thương yêu cả về thể xác nữa
như kinh thương người có mười bốn mối,
trong đó có thương xác bảy mối như sau: Cho kẻ
đói ăn, cho kẻ khát uống, cho kẻ rách rưới
ăn mặc, viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc,
cho khách đỗ nhà, chuộc kẻ làm tôi, chôn xác kẻ chết.
+ “Chúng con chỉ có vỏn
vẹn năm cái bánh và hai con cá”: Bánh và cá là thức ăn thường ngày của dân chúng miền
Galilê. Năm chiếc bánh và hai con cá là của một bé trai
(x. Ga 6,9). Số lượng thức ăn này là quá ít so với số đông dân
chúng. Điều này nói lên khả năng hữu
hạn của các môn đệ. Nhưng Đức
Giêsu lại muốn xử dụng sự cộng tác nhỏ
bé này để làm phép lạ lớn lao.
+ Anh em hãy bảo họ ngả
mình thành từng nhóm khoảng 50 người một: Có bản
dịch ngả mình thành từng giường. Từ ngữ
diễn tả thói quen của người xưa ở Cận
Đông: người ta lấy tư thế nằm nghiêng
khi ăn uống.
+ họp
thành từng nhóm: Gợi lại kỷ niệm việc Môsê
tổ chức dân Do thái trong sa mạc thời kỳ xuất
hành. Đây được coi như cách tổ chức lý
tưởng của dân Thiên Chúa (x. Xh 18,21.25).
Ở đây nói lên ý Đức Giêsu muốn
các môn đệ tổ chức đám đông ô hợp thành
từng cộng đoàn. Các ông trở nên
những “thừa tác viên”phục vụ cộng đoàn.
- Các môn đệ làm y
như vậy, và bảo mọi người ngả mình xuống.
Bấy giờ Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh
và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng,
bẻ ra và trao cho các môn đệ, để các ông dọn
ra cho đám đông. Mọi người đều ăn và ai nấy được no nê. Những
miếng vụn còn thừa, ngươi ta thu lại
được mười hai thúng (Lc 9,15-17):
+ Các môn đệ làm y
như vậy: Các môn đệ có nhân đức vâng lời:
Mau mắn làm theo lời Đức Giêsu
dạy, dù lúc ấy các ông chứ biết Đức Giêsu sắp
làm gì.
+ Đức Giêsu cầm lấy
năm cái bánh và hai con cá…: Theo phong tục của người
Do Thái: trước bữa ăn, người gia trưởng
thường đọc một kinh cảm tạ Thiên Chúa về
những ơn lành Chúa đã ban. Ở đây Đức Giêsu
cũng làm việc cầu nguyện này bằng các nghi lễ
phụng vụ Thánh Thể: Cầm lấy bánh, ngước
lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn
đệ. Những cử chỉ này giống như khi
Người lập Bí Tích Thánh Thể tại phòng Tiệc
Ly vào tối thứ Năm Thánh (x. Lc 22,19)
và trong bữa ăn với hai môn đệ tại làng Emmau
(x. Lc 24,30).
+ Trao cho các môn đệ,
để các ông dọn ra cho đám đông: Ở đây các
môn đệ đóng vai trò trung gian giữa Đức Giêsu
và dân chúng. Ngày nay các linh mục cũng có vai
trò như vậy trong các cộng đoàn và các xứ đạo.
+ Mọi người
đều ăn, và ai nấy được no nê…Những
miếng vụn còn thừa, người ta thu
lại được mười hai thúng: no nê và miếng
thừa ở đây nói lên sự dồi dào của đồ
ăn. Điều này gợi lên bữa tiệc Thiên Sai mà
Isaia đã báo trước: “Ngày ấy, trên núi này, Đức
Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc:
tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon”(Is
25,6). 12 thúng đầy tương ứng với
12 môn đệ khi nó đang phục vụ dân chúng. Các
môn đệ thu nhặt lại là để
gợi ý rằng bữa ăn này sẽ được mở
rộng để đón những thực khách đông đảo
hơn nữa sau này.
II. HỌC SỐNG LỜI CHÚA:
1) LỜI CHÚA: “Bấy giờ
Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh và hai con cá,
ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ
ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho
đám đông”(Lc 9,16):
2) CÂU CHUYỆN 1: “Mình Thánh
ở trong lòng tôi”.
Thời kỳ cách mạng
Pháp, một cha xứ miền Bờ-ta-nhờ (Bretagne)
đưa Mình Thánh Chúa cho một gia đình, đi theo giúp
cha là một cậu bé tên là Ben-gia-min (Benjamin). Bấy giờ
cha xứ bị bọn lính canh phát hiện đuổi theo. Ngài vội trao Mình Thánh đựng trong một
hộp nhỏ cho cậu bé. Sau đó cha bị
bắt và bị giết chết. Cậu bé Ben-gia-min vừa
chạy trốn vừa mở hộp ra rước Mình
Thánh Chúa. Sau đó cậu cũng bị bắt
và bị tra hỏi nơi cất giấu Mình Thánh Chúa.
Cậu hiên ngang chỉ tay vào người
mình mà nói rằng: “Mình Thánh đang ở trong lòng tôi đây
Các ông hãy mổ ra mà lấy”. Bọn lính điên tiết liền
đâm chết cậu bé và chôn vùi sơ sài hai xác chết ở
dưới gốc cây sồi cổ thụ. Một thời
gian sau, khi cuộc cách mạng bị thất bại, một
hôm một cơn lốc đã đánh đổ cây sồi kia, để lộ ra hai xác chết của
cha xứ và cậu bé giúp lễ. Người ta cũng phát
hiện ra Mình Thánh Chúa vẫn đang còn sáng ngời trên thân
xác cậu bé.
3) CÂU CHUYỆN 2: Ngày hạnh
phúc nhất là ngày Rước Lễ Lần Đầu
Khi hoàng đế Napoléon của
nước Pháp, người đãtừng chinh phục cả
Au châu, bị thua trận và bị đày sang đảo Xanh
Hê-len (Sainte Hélène), cùng đi theo ông là một
nhà chép sử. Người viết tiểu sử
này luôn để ý ghi nhận mọi chi tiết xảy ra
trong cuộc đời của ông vua Napoléon. Một
hôm, khi biết ngày cuối cùng của Napoléon sắp đến,
và vào lúc ông ta vui vẻ thoải mái nhất, người viết
sử kia mới hỏi hoàng đế rằng: “Thưa
ngài, xin ngài cho biết trong cuộc đời của ngài,
khi nào ngài cảm thấy được hạnh phúc nhất?”. Nghe xong câu hỏi, Napoléon không vội trả
lời, ông ra đứng bên cửa sổ nhìn ra biển
xanh ở xa xa một hồi lâu, rồi thở dài và quay lại
nói với người viết tiểu sử rằng: “Trẫm
nhớ ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của
trẫm không phải là ngày trẫm lên ngôi hoàng đế,
cũng không phải là ngày trẫm dành chiến thắng trong
các trận đánh ở Au châu hay Bắc Phi. Ngày ấy
đã xảy ra từ khi trẫm còn bé,
cách đây đã lâu lắm rồi. Đó chính
là ngày trẫm được Rước lễ Lần
Đầu”.
SUY NIỆM:
+ Bí tích Thánh Thể là một
sáng kiến của Chúa Giêsu. Người đã thiết lập
bí tích này trong bữa ăn cuối cùng với
các môn đệ trước khi chịu khổ nạn. Tấm
bánh trở thành Mình Người sau lời truyền phép:
“Này là Mình Thầy…Hãy cầm lấy mà ăn”. Chén rượu
trở thành chén Máu Người sau lời phán: “Này là chén Máu
Thầy…Hãy cầm lấy mà uống”. Cuối cùng Người
còn truyền cho các Tông đồ: “Anh em hãy làm việc này
để tưởng nhớ Thầy”. Từ đó, Giáo Hội
đã vâng lời Chúa cử hành Bí Tích Thánh Thể trong Thánh Lễ.
Thánh lễ chính là bữa tiệc thánh với hai của
ăn là Lời Chúa và Mình Thánh Chúa, và là một nghi thức
để tưởng nhớ sự chết và sống lại
của Người.
+ Người ta không thể
tách rời Thánh Lễ với cái chết của Chúa Giêsu dựa
vào lời Người: “Đây là Mình Thầy sắp bị
nộp…Đây là chén Máu Thầy sắp đổ ra vì anh
em”. Rước lễ là rước Đấng
đã chịu chết vì loài người và là sự hiệp
thông vào cái chết của Chúa Giêsu.
+ Mỗi phút giây qua đi,
có biết bao tấm bánh được bẻ ra để
nuôi sống thân xác con người. Trong mỗi
tấm bánh ấy, chúng ta thấy có bóng dáng của tấm
bánh Mình Thánh Chúa. Nếu ta siêng năng
lãnh nhận bánh Mình Chúa trên bàn thờ, chúng ta sẽ dễ
dàng chia sẻ tấm bánh vật chất cho tha nhân. Mỗi
lần tham dự Thánh Lễ, chúng ta hãy dâng lên Chúa những
sự vất vả lao nhọc, những
đau khổ về thể xác cũng như tâm hồn, những
người thân yêu ruột thịt và những người
bệnh tật nghèo khó…như lễ vật. Chúa Giêsu và Chúa
Thánh Thần sẽ biến những lễ vật đó trở
nên Bánh Thánh nuôi dưỡng đức tin của chúng ta và
đem lại ơn cứu độ muôn đời cho
chúng ta.
5) THẢO LUẬN: Thánh Lễ
là một bữa tiệc thánh. Vậy khi tham dự Thánh lễ,
chúng ta phải ăn mặc thế nào
cho xứng đáng? Cần đến sớm
hay trễ? Cần ngồi trong nhà thờ hay đứng
ngoài canh giữ xe và nói chuyện với
nhau? Khi dự lễ cần giữ thái độ nào: nghiêm
trang hay hút thuốc, đùa nghịch? Cần Rước lễ
thế nào: sốt sắng hay máy móc chiếu lệ?
|