Lạy Chúa Là Thiên Chúa
Con
(Trích
trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Trong tạp
chí Guidepots, bác sĩ Scott Harrison, một chuyên viên phẫu thuật
bàn tay có viết rằng: lần nào giải phẫu ông
cũng đều kêu lên vào một lúc nào đó: “Lạy Chúa
là Thiên Chúa của con!”. Ông
có thói quen lạ lùng nầy từ hồi ông còn ở Việt
Nam. Một đêm nọ, vừa mới rời
trường Y, ông được kêu đi gắp một
viên đạn bị kẹt trong tay một
người lính. Đã vậy, ông còn phải giải phẫu
dưới ánh sáng của ngọn đèn pin. Cuộc giải
phẫu ấy khiến ông cảm xúc sâu xa đến nỗi
sau khi cuộc chiến kết thúc, ông đã quyết định
đi chuyên ngành giải phẫu bàn tay. Nhờ
đi sâu vào lãnh vực chuyên môn nầy, ông đã thẩm
định được cách sâu sắc cơn đau khủng
khiếp do một vật gây ra, chẳng hạn như một
viên đạn, khi vật ấy xuyên thủng lớp
xương, lớp gân và những sợi dây thần kinh
nơi bàn tay con người. Nhà phẫu
thuật ấy kể rằng ông thường giật thót
người mỗi lần nghĩ đến cơn đau
kinh khiếp Chúa Giêsu phải chịu khi đôi tay Ngài bị đóng đinh vào thập giá.
Khi chia sẻ
bài Tin Mừng hôm nay, ông nói rằng theo ông, tiếng kêu “lạy
Chúa là Thiên Chúa của con” của Thánh Tôma không chỉ là một
lời tuyên xưng đức tin, mà còn là tiếng kêu đầy
rung động khi vị tông đồ nhìn thấy dấu
vết của đôi bàn tay bị xé toạc ra của Chúa
Giêsu. Chỉ đến lúc đó, Tôma mới hoàn toàn nhận
thức được cơn đau đớn Chúa Giêsu
đã phải chịu trên thập giá. Theo nhận định
của nhà phẫu thuật, khám phá nầy hầu như
vượt quá mức chịu đựng của Tôma. Và ông
đã kết thúc bản văn đầy cảm động
đó với lời chứng sau đây: “Mỗi lần giải
phẫu mà nhìn phía dưới làn da của bàn tay con người,
tôi luôn nhớ tới Chúa Kitô đã hy sinh đôi tay toàn hảo
của Ngài cho tôi, và cũng như Tôma, tôi thốt lên: “Lạy
Chúa là Thiên Chúa của con”.
Thưa anh chị em,
Câu chuyện trên làm nổi bật một
điểm thuộc về đức tin mà chúng ta rất
thường hay quên. Đó là mỗi người chúng ta phải
tiếp xúc trực tiếp với Chúa Giêsu qua đức
tin. Không phải vì cha mẹ, họ hàng, bạn hữu chúng
ta tin nên chúng ta tin theo. Đức tin của
họ giúp ích cho chúng ta rất nhiều, nhưng chỉ
như thế mà thôi thì chưa đù. Chúng ta phải tực
tiếp xúc trực tiếp bằng đức tin với
Chúa Giêsu giống như nhà phẫu thuật trong câu chuyện
hoặc giống như Thánh Tôma trong Tin Mừng hôm nay. Ông nghĩ mình có quyền được xem thấy
Chúa sống lại tí là như các anh em khác. Các tông
đồ kia lúc đầu cũng chẳng
ai tin Chúa đã sống lại. Các ông chỉ tin sau khi
được tiếp cận với Chúa Giêsu, được
sờ đến thân xác Ngài, được ăn
uống với Ngài. Vì thế, Tôma thấy mình
thiệt thòi và thua kém. Cho nên ông cương quyết
không chịu tin lời anh em kể lại và ông đòi phải
được sờ vào những dấu đinh ở tay Ngài.
Ông Robert Cleath, một tác giả viết
sách đã trở lại với đức tin khi ông suy niệm
về sự biến đổi kỳ diệu đã đến
với các môn đệ Chúa Giêsu vào dịp lễ Phục
Sinh. Trước biến cố nầy, họ
là đám người thất vọng thảm bại, thế
mà sau biến cố nầy, họ đã được biến
đỏi kỳ diệu và còn có năng lực làm phép lạ
nữa. Ông nói: “Không có cách
giải thích nào hữu lý về sự biến đổi của
họ hơn là sự giải thích của chính họ:
đó là vì họ đã nhìn thấy Chúa Giêsu hiện đang
sống”.
Blaise Pascal, nhà thiên tài toán học,
được hấp dẫn đến với đức
tin khi ông suy niệm về sự kiện không có sự
đe dọa giết chóc nào có thể ngăn cản các môn
đệ Chúa Giêsu nói thật to cho thế giới biết
rằng Chúa đã sống lại. Pascal nói ông tin chắc chắn
vào kẻ nào dám sẵn sàng chịu “chém đầu” vì lời
rao giảng của mình.
Trong cuốn sách mang tựa đề “Ngang qua thung lũng sông Kwai”,
Ernest Gordon đã kể lại câu chuyện đám tù binh hai
ngàn tù binh đã bị chết vì bệnh tật và vì bị
đối xử tàn tệ. Thế nhưng, họ được
lôi cuốn đến với đức tin qua cảm nghiệm
riêng tư về quyền năng Chúa Giêsu đang hoạt
động trong cuộc sống của họ. Chúng ta
hãy nhớ lại đám tù binh nầy từng lao động đầu trần chân đất
dưới cơn nóng cháy da miền nhiệt đới. Trong chỉ vài tuần lễ, từ những người
đàn ông lực lưỡng, họ đã biến thành những
bộ xương biết đi. Tinh thần
họ bị xuống đến mức tệ nhất.
Người ta lo sợ sắp có điều
gì xảy ra. Thế nhưng vào ngay thời
điểm ấy, hai tù nhân đã đứng lên tổ chức
đám tù còn lại thành những nhóm tìm hiểu Kinh Thánh.
Nhờ suy tư tìm hiểu Kinh Thánh, các tù nhân
đã học biết rằng Chúa Giêsu Phục Sinh đang ở
giữa họ. Họ chỉ việc tiếp
xúc với Ngài. Và sau khi tiếp xúc với
Ngài, đám tù đã được biến đổi kỳ
diệu trong cuộc sống từng người. Chính cảm nghiệm thiêng liêng nầy khiến họ
quỳ gối xuống thưa Chúa Giêsu “Lạy Chúa là Thiên Chúa của
con”.
Anh chị em thân mến,
Chúng ta cũng phải biểu lộ niềm
tin trực tiếp vào Chúa Giêsu như thế. Chúng ta cũng
phải tìm được lý do riêng tư thôi thúc chúng ta quỳ
gối xuống thưa với Chúa Giêsu: “Lạy Chúa là Thiên
Chúa của con!”. Dĩ nhiên chúng ta không thể
leo lên cỗ máy thời gian bay ngược dòng lịch sử
cách đây hơn 2000 năm để dự lễ Phục
Sinh đầu tiên. Chúng ta cũng không thể đặt
ngón tay vào lỗ đinh nơi tay Chúa
Giêsu giống như Thánh Tôma. Vậy thì chúng ta
có thể làm gì?
Chúng ta có thể làm như đám tù nhân ở
bờ sông Kwai. Chúng ta có
thể tin vào Tin Mừng, có thể tiếp xúc với Chúa
Giêsu bằng đức tin, có thể tự cảm nghiệm
được Chúa Giêsu Phục sinh đang ngự giữa
chúng ta: Ngài sẵn sàng giúp đỡ chúng ta như Ngài từng
giúp đỡ đám tù binh nọ. Đây là lời
mời gọi mà Tin Mừng hôm nay dành cho chúng ta.
Đây là lời mời gọi Chúa Giêsu ngỏ với chúng
ta như Ngài nói với Thánh Tôma: “Tôma, vì con đã thấy nên
con mới tin, nhưng phúc cho kẻ nào không thấy mà tin”.
Thưa anh chị em,
Khi Chúa Giêsu nói với Thánh Tôma: “Phúc cho ai
không thấy mà tin” là Ngài đang ngỏ lời với chính
chúng ta cũng như với triệu triệu Kitô hữu
trong suốt dòng lịch sử. Phúc cho chúng ta nếu chúng ta
tin vào Tin Mừng. Phúc cho chúng ta nếu chúng ta tiếp xúc với
Chúa Giêsu bằng đức tin. Thật vậy, phúc cho chúng
ta, vì cũng như các tù binh nọ, chúng ta sẽ khám phá
được Chúa Giêsu đã sống lại và hiện
đang sống ngay lúc nầy đây giữa chúng ta và luôn sẵn
sàng giúp đỡ chúng ta.
Cuối cùng, đức tin còn phải
được nuôi dưỡng bằng những dấu hiệu,
dấu chỉ. Không có các bí tích, không có Thánh Thể, chúng ta sẽ
tìm đâu ra cơ hội để gặp thấy sự
hiện diện của Đức Kitô Phục Sinh? Một
khi đức tin của chúng ta đã được các dấu
hiệu, các bí tích nầy thức tỉnh rồi, thì mọi
sự sẽ có thể trở thành dấu hiệu về sự
hiện diện của Chúa Kitô: các biến cố, các hoàn cảnh,
tha nhân… Mỗi giây phút đưa chúng ta đến với một
cuộc gặp gỡ và chúng ta lại có thể tuyên
xưng như Thánh Tôma tông đồ: “Lạy Chúa, lạy Thiên
Chúa của con”.
|