CHÚA NHẬT XXII THƯỜNG NIÊN B
Dnl 4,1-2.6-8 ; Gc 1,17-18.21b-22.37 ; Mc 7,1-8.14-15.21-23
PHẢI THỜ CHÚA VỚI LÒNG YÊU MẾN
I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Mc 7,1-8.14-15.21-23
(1)
Có những người
Pha-ri-sêu và một số kinh sư tụ họp quanh Đức Giê-su. Họ là những
người từ Giê-ru-sa-lem đến. (2) Họ thấy một vài môn đệ của Người
dùng bữa mà tay còn ô uế, nghĩa là chưa rửa. (3) Thật vậy, người
Pha-ri-sêu cũng như mọi người Do thái đều nắm giữ truyền thống tiền
nhân: Họ không ăn gì, khi chưa rửa tay cẩn thận; (4) thức gì mua ngoài
chợ về, cũng phải rảy nước đã rồi mới ăn. Họ còn giữ nhiều tập
tục khác nữa như rửa chén bát, bình lọ và các đồ đồng. (5) Vậy,
người Pha-ri-sêu và kinh sư hỏi Đức Giê-su: “Sao các môn đệ của ông
không theo truyền thống của tiền nhân, cứ để tay ô uế mà dùng bữa?” (6)
Người trả lời họ: “Ngôn sứ I-sai-a thật đã nói tiên tri rất đúng về
các ông là những kẻ đạo đức giả, khi viết rằng: Dân này tôn kính
Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng thì lại xa Ta. (7) Chúng có
thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì giáo lý chúng giảng dạy chỉ là
giới luật phàm nhân.- (8) Các ông gạt bỏ điều răn của Thiên Chúa,
mà duy trì truyền thống của người phàm”… (14) Sau đó, Đức Giê-su lại gọi đám đông tới mà bảo: “Xin mọi
người nghe tôi nói đây và hiểu cho rõ: (15) Không có cái gì từ bên
ngoài vào trong con người lại có thể làm cho con người ra ô uế được.
Nhưng chính cái từ con người xuất ra, là cái làm cho con người ra ô
uế… (21) Vì từ bên trong, từ lòng người, phát xuất những ý định
xấu: tà dâm, trộm cắp, giết người, (22) ngoại tình, tham lam, độc ác,
xảo trá, trác táng, ganh tỵ, phỉ báng, kiêu ngạo, ngông cuồng. (23) Tất
cả những điều xấu xa đó, đều từ bên trong xuất ra và làm cho con
người ra ô uế”.
2. Ý CHÍNH:
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giê-su đã tranh luận
với các người Pha-ri-sêu và kinh sư, về việc “thanh sạch” và “nhơ uế”
theo Lề Luật. Đức Giê-su đã dùng lời ngôn sứ I-sai-a để phê phán thứ
tôn giáo hình thức vụ luật của các người Pha-ri-sêu và kinh sư. Họ
lầm lạc khi bỏ thi hành giới răn Thiên Chúa để tuân giữ cặn kẽ tập
tục của loài người. Theo Người, lòng đạo đích thực không dựa trên
việc làm hình thức theo Luật, nhưng ở tại tâm tình mến Chúa khi làm
các việc ấy.
3. CHÚ THÍCH:
- C 1-2: + Những
người Pha-ri-sêu: Pha-ri-sêu hay Biệt phái là
“Những kẻ sống tách biệt”. Thành viên trong nhóm phần đông là thường
dân thuộc giai cấp trung lưu. Tuy nhiên cũng có một số tư tế, Lê-vi và
kinh sư. Thời Đức Giê-su, nhóm này được dân chúng kính trọng vì có
đời sống đạo đức gương mẫu. Họ thường thành lập những cộng đoàn
nhỏ, chuyên cần suy niệm Kinh Thánh và tuần giữ cặn kẻ mọi điều
Luật Mô-sê dạy, Họ tin kẻ chết sống lại, có thiên sứ và quỷ thần,
trái với người phái Xa-đốc (x. Cv 23,7-8). + và kinh sư: Kinh
sư hay luật sĩ là
những nhà chuyên môn về Thánh kinh vì nghiên cứu Thánh kinh kỹ lưỡng và lâu
dài. Số ít trong nhóm kinh sư là tư tế, nhưng phần lớn là thường dân ủng hộ lập
trường của nhóm Pha-ri-sêu. Họ có uy tín và ảnh hưởng lớn trong dân. Các kinh
sư là người giải thích và áp dụng Luật Mô-sê vào đời sống của dân chúng. Các
kinh sư cùng với thượng tế và kỳ mục là ba thành phần trong Thượng hội đồng Do thái tại
Giê-ra-sa-lem (x. Cv 23,6).
+ Về quan hệ
giữa Đức Giê-su với các người Pha-ri-sêu và kinh sư: Nói chung
Tin mừng phê phán mạnh mẽ các người Biệt phái và kinh sư:
Gio-an Tẩy giả gọi họ là “nòi rắn độc”, do thái độ cố chấp không
chịu hồi tâm sám hối để sinh hoa trái của họ (x. Mt 3,7-10). Đức
Giê-su đòi môn đệ phải công chính hơn các kinh sư và người Pha-ri-sêu
(x. Mt 5,20). Người đã kiện toàn Luật Mô-sê và sửa đổi các lời giải
thích hẹp hòi vụ Luật của họ về sự giận ghét tha nhân (x. Mt
5,21-26), về tội ngoại tình (x. Mt 5,27-30) về việc ly hôn (x. Mt
5,31-32), về sự thề thốt ( Mt 5,33-37), về sự trả thù (x. Mt 5,38-40)
và cách đối xử với kẻ thù (x. Mt 5,43-48). Đức Giê-su cũng quở trách
họ về nhiều tật xấu như: tự mãn về công đức của mình (x. Lc
18,9-14), khinh thường tha nhân (x. Mt 9,10-13), khinh “dân đen” không biết
Luật (x. Ga 7,49), nói mà không làm (x. Mt 23,2-3), ham mê danh vọng (x.
Mt 23,6-7), dẫn đường đùi mù (x. Mt 23,16-22), coi trọng điều tùy phụ
mà bỏ qua điều chính yếu (x. Mt 23,23-26), đạo đức giả hình (x. Mt
23,27-28). Về phần các kinh sư: Họ nói Người bị quỷ ám (x. Mc 3,22). Họ
liên kết với nhóm Hê-rô-đê tìm cách chống lại Đức Giê-su (x. Mc 3,6). Sau
phép lạ cho La-da-rô sống lại, các người Pha-ri-sêu cùng với Thượng
Hội Đồng quyết định giết Đức Giê-su (x. Ga 11,53). Tuy nhiên, trong sồ
các người Pha-ri-sêu thuộc Thượng Hội Đồng Do thái cũng có ông Ni-cô-đê-mô
đã lên tiếng bênh vực Đức Giê-su (x. Ga 7,50-52) và ông Ga-ma-li-ên đã
bào chữa cho các Tông đồ (x. Cv 5,34-39). Thời Giáo Hội Sơ Khai, cũng
có một người Pha-si-sêu tên là Sa-un, quê thành Tác-xô, đã cải đạo Do
Thái thành môn đệ Đức Giê-su là thánh Phao-lô (x. Cv 22,1-21).
+ Họ từ
Giê-su-sa-lem mà đến: Nghe biết về các hoạt động của
Đức Giê-su ở Ga-li-lê, các người có trách nhiệm về tôn giáo ở thủ đô
Giê-ru-sa-lem đã phái người đi điều tra thực hư. + Dùng bữa mà
tay còn ô uế: Các kinh sư ở Giê-ru-sa-lem coi việc dùng bữa mà
không rửa tay là làm cho con người ra ô uế theo Luật. Việc rửa tay ở
đây không nhằm giữ vệ sinh, mà để thanh tẩy tâm hồn theo lễ nghi của đạo
Do thái.
- C 3-4: +
Người Do thái: Ở đây chỉ về mọi người dân Do thái.
Nhưng ở nhiều chỗ khác nhất là trong Tin Mừng Gio-an, “Người Do Thái”
ám chỉ những kẻ thù ghét chống đối Đức Giê-su (x. Ga 2,18; 5,18; 6,41;
l 8,22.48; 9,18). + Rửa tay: Luật Mô-sê đề ra nhiều điều
khoản buộc phải thanh tẩy bằng nước như: Khi chuẩn bị lãnh chức vụ
(x. Xh 29,4), trong lễ Xá Tội (x. Lv 16,4.24), khi lỡ tay chạm đến xác
chết (x. Lv 11,40 ; 17,15), khi thanh tẩy khỏi ô uế bệnh phong cùi (x. Lv
14,8), thanh tẩy khỏi ô uế dục tình (x. Lv 15,1-32). Về sau tập tục
còn quy định lễ nghi thanh tẩy cách tỉ mỉ hơn như: Phải lấy nước ở
trong bình bằng đồng hay bình sành.... Phải rửa từ khuỷu tay
xuống.... Phải rửa hai lần: Lần trước để làm sạch tay bẩn, lần sau
để làm sạch nước bẩn còn dính trên tay...
- C 5-8: +
Sao các môn đệ của ông không theo truyền thống của tiền nhân, cứ để
tay ô uế dùng bữa?: Mọi người Do Thái đều giữ các tập
tục tẩy rửa, nhưng người Do Thái miền Giu-đê vì gần Giê-ru-sa-lem nên
tuân giữ khỏan luật này chặt chẽ hơn miền Ga-li-lê, vì người miền
Ga-li-lê thường xuyên tiếp xúc với dân ngoại và vì đất đai khô cằn ít
nước hơn. Từ đó ta hiểu lý do tại sao các môn đệ của Đức Giê-su vốn xuất
thân từ miền Ga-li-lê, đã không giữ tập tục rửa tay trước khi dùng bữa. +
Những kẻ đạo đức giả: Đức Giê-su gọi các người Pha-ri-sêu và
kinh sư từ Giê-ru-sa-lem kia là những kẻ đạo đức giả, nghĩa là chi lo
làm các việc đạo đức hình thức bề ngoài, mà thiếu tâm tình mến Chúa
bề trong. + “Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng
chúng thì lại xa Ta. Chúng có thờ phượng Ta thì cũng vô ích, vì
giáo lý chúng giảng dạy chỉ là giới luật phàm nhân”: Những
điều Ngôn sứ I-sai-a tuyên sấm Lời Đức Chúa trách dân Do Thái thời
xưa, đã được Đức Giê-su áp dụng cho các người Pha-ri-sêu và kinh sư Do
Thái hôm nay khi họ tiếp tục coi trọng các truyền thống của loài người
hơn giời răn của Thiên Chúa.
- C 14-15: +
Không có cái gì từ bên ngoài vào trong con người....: Luật Mô-sê
(Lv 11,1-30) qui định một số loài vật thanh sạch và ô uế như sau: Loài
vật thanh sạch mà người Do
thái được ăn là: Mọi thú vật có mòng chân chẻ làm hai và
nhai lại, các vật sống dưới nước có vây có vảy. Loài vật ô uế
không được ăn và không được đụng đến xác chết của chúng là:
Lạc đà, ngân thử, thỏ rừng, heo ; Tất cả các loài sống dưới nước
mà không có vây, không có vẩy; Một số loài chim như đại bàng, diều
hâu, ó biển...Chuột, thằn lằn, tắc kè ...+ Về vấn đề đồ ăn
thanh sạch và ô uế: Đức Giê-su có một quan điểm vừa khác biệt
với Luật Mô-sê vừa kiện toàn Luật này khi tuyên bố: Mọi đồ ăn tự nó
là sạch (x. Mc 7,18). Cái có thể bị dơ, phát ra điều dơ, làm cho
người ta ra dơ, chính là “lòng” người, vì: “Lòng đầy thì miệng mới
nói ra” (x. Lc 6,45).
- C 21-23: +
Từ bên trong, từ lòng người, phát xuất những ý định xấu...: Đức
Giê-su giải thích thêm về Luật cấm : Đó là những người có lòng dạ hư
hỏng, tư tưởng xấu xa, tâm tình gian ác, ý định bất chính.... +
Tất cả những điều xấu xa đó, đều từ trong xuất ra: cái làm ô
uế con người, bắt nguồn từ trong tâm hồn hay lương tâm, chứ không phải là
các thức ăn từ bên ngòai ăn vào.
HỎI:
1)Bạn biết gi về người Pha-ri-sêu và kinh sư Do thái? 2)Trong thời gian
giảng đạo, quan hệ giữa Đức Giê-su với các Biệt phái và kinh sư thế
nào? 3)Các Biệt phái và kinh sư nói đây từ đâu đến và chất vấn Đức
Giê-su về vấn đề gì? 4)Luật Mô-sê buộc người Do thái phải thanh tẩy
bằng nước trong những trường hợp nào? Về sau, các kinh sư còn giải
thích thêm khoản luật này ra sao? 5)Tại sao môn đệ Đức Giê-su lại không
giữ tập tục rửa tay trước khi dùng bữa? 6)Tại sao Đức Giê-su gọi các
Biệt phái và kinh sư là bọn đạo đức giả? 7)Đức Giê-su đã trích dẫn
lời nào của ngôn sứ I-sai-a trách dân Do thái? 8)Theo Luật Mô-sê thì
đồ ăn nào là sạch và đồ ăn nào là nhơ uế? 9)Quan điểm của Đức
Giê-su về sự sạch hay nhơ uế của đồ ăn thế nào? Nguyên nhân thực sự làm
cho người ta ra nhơ uế là gì?
www.hiephoithanhmau.com
|