Có một giai
thoại về đại học Stanford, “Một câu chuyện thật thú vị”, nội dung như
sau:
Một phụ nữ trong bộ
trang phục áo bằng vải lanh kẻ sọc và chồng mình trong bộ com-lê giản dị đã
mòn xơ cả chỉ, xuống ga tàu ở thành phố Boston và rụt rè bước đi không hẹn
trước tới văn phòng ở phía ngoài của đại học Harvard. Trong chốc lát cô thư
ký có thể nói rằng những người ở nông thôn lạc hậu về văn hóa như thế không
có việc gì phải bước chân vào đại học Harvard thậm chí còn không xứng đáng
được vào đại học Cambridge.
Cô thư ký mặt mày
cau có. Người đàn ông nói nhẹ nhàng:
- Chúng tôi muốn
gặp thầy hiệu trưởng
Cô thư ký gắt gỏng
lên:
- Ông ấy bận rộn
cả ngày.
Người phụ nữ trả
lời.
- Chúng tôi sẽ
đợi.
Suốt nhiều giờ trôi
qua, cô thư ký không thèm để ý đến họ, trong lòng hy vọng rằng hai người rốt
cuộc sẽ nản lòng mà bỏ đi.
Nhưng hai người vẫn
không đi. Và cô thư ký đã nản lòng, và cuối cùng quyết định phải quấy rầy vị
hiệu trưởng, mặc dù đó là công việc thường ngày mà cô luôn luôn thấy ân hận
mỗi khi làm. Cô nói với vị hiệu trưởng:
- Có thể nếu họ
gặp được thầy ít phút họ sẽ đi ngay.
Vị hiệu trưởng thở
dài bực tức, rồi gật đầu. Ai đó có vai trò quan trọng như ông ta thì rõ ràng
là không có thời gian để tiếp họ, thế nhưng ông ghét cay ghét đắng chiếc áo
vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở phía
ngoài của ông ta.
Vị hiệu trưởng với
gương mặt lạnh lùng đầy vẻ nghiêm nghị đi khệnh khạng về phía cặp vợ chồng.
Người phụ nữ nói với vị hiệu trưởng:
- Chúng tôi có
một đứa con trai đã từng theo học ở trường đại học Harvard một năm. Nó thực
sự yêu mến ngôi trường này. Nó cảm thấy hạnh phúc khi học ở đây. Thế nhưng,
cách đây một năm, nó đột nhiên bị giết chết. Và vợ chồng tôi rất muốn xây
dựng một tấm bia để tưởng nhớ con trai mình ở một nơi nào đó trong khuông
viên trường.
Vị hiệu trưởng
không động đậy, ông đã bị sốc. Ông nói một cách thô lỗ cộc
cằn:
- Thưa bà, chúng
tôi không thể dựng tượng cho mỗi người đã từng theo học ở Harvard rồi sau đó
bị chết. Nếu chúng tôi làm như vậy thì ngôi trường này sẽ trông giống như
một nghĩa trang !
Người phụ nữ nhanh
chóng giải thích:
- Ồ, không phải
như vậy. Chúng tôi không có ý định xây dựng một bức tượng. Chúng tôi nghĩ sẽ
xây một tòa nhà cho nhà trường.
Vị hiệu trưởng trợn
tròn con mắt. Ông liếc nhìn chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ
rồi thốt lên:
- Một tòa nhà !
Ông bà có tưởng tượng được một tòa nhà trị giá bao nhiêu không ? Chúng tôi
phải đầu tư hơn 7 triệu rưỡi đô la cho xưởng thiết bị vật lý ở
Harvard.
Người phụ nữ im
lặng một lát. Vị hiệu trưởng có vẻ hài lòng. Bây giờ thì ông có thể rời khỏi
họ. Người phụ nữ quay lại phía chồng và nói nhỏ:
- Bắt đầu xây
một trường đại học tất cả chỉ tốn ngần ấy thôi sao ? Tại sao chúng ta không
xây một trường đại học riêng ?
Người chồng gật đầu
đồng ý.
Khuôn mặt của vị
hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng. Và ông bà Leland Stanford đã
bỏ đi, đến thành phố Palo Alto, bang California, nơi đó họ lập nên trường
đại học mang tên mình, một đài tưởng niệm để tưởng nhớ đứa con của mình mà
trường Harvard không còn quan tâm đến nữa.
“Bạn có thể dễ dàng
đánh giá tư cách của những người khác thông qua cách mà họ đối xử với những
người không thể làm gì vì họ và cho họ” (Malcolm
Forbes).