Google Search
Local Search
|
|
Bổ nhiệm Giám mục Giáo phận Thái Bình
|
Bổ nhiệm Giám mục phụ tá Tổng Giáo phận Saigon
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Lễ Đức Mẹ Mân Côi.
Xin mời nghe proshow "Lời Gọi Fatima" do Lm Lê Khắc Lâm thực hiện.
|
Xin chia sẻ cùng quí cha, thày và anh chị proshow "Danh Thánh Đức Maria" do Lm Lê Khắc Lâm thực hiện.
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
|
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
|
Chủ Nhật, Ngày 15 tháng 7-2012
|
Người
sai họ đi.
Đức Giêsu sai các tông đồ ra đi. Kitô giáo luôn là
thế. Nó không bao giờ giữ lại
điều gì cho mình. Nó luôn bao hàm sự
vươn tới những người khác. Nếu không có yếu tố này, không còn là Kitô giáo
nữa. Và điều đó nhiều lần
được chứng tỏ bằng sự sẵn sàng hy
sinh của mỗi người.
Cho tới lúc đó, các tông đồ ở với
Đức Giêsu. Suốt thời gian qua, Người đã giáo
huấn họ. Nhưng Người
đã chọn họ cho một sứ mạng – giúp truyền
bá Tin mừng về nước Thiên Chúa. Đã đến lúc họ phải góp phần vào
công việc ấy. Người sai
họ đi từng hai người một để
họ có thể nâng đỡ nhau và học làm việc
với những người khác. Người ban cho
họ quyền nói và hành động nhân danh Người.
Hãy nhớ rằng đó chỉ là sứ mạng
tạm thời, ngắn hạn và giới hạn trong các
thị trấn và làng mạc Do thái. Sứ vụ sau
cùng, khi họ được sai đến toàn thế
giới, vẫn còn trong tương lai. Sứ
vụ của họ trước tiên là một sứ
vụ tâm linh – rao giảng sự sám hối và nước
Thiên Chúa đã đến trong thế giới. Nhưng sứ vụ ấy cũng liên quan
đến việc chữa lành thể chất và tinh
thần. Nó cho thấy Kitô giáo quan tâm đến
hạnh phúc tinh thần và vật chất của con
người. Nói cách khác, nó quan tâm đến
con người toàn diện.
Họ
không mang theo những vật chất
để cho người ta. Trong bất
cứ trường hợp nào, họ không thể có
được những thứ ấy. Nếu
việc truyền giáo gắn sứ điệp với
những quà tặng vật chất luôn luôn là điều
nguy hiểm. Bởi lẽ người ta có thể
chấp nhận sứ điệp với những lý do sai
lầm. Sứ điệp của họ phải tự nó
tỏa sáng giá trị xứng đáng, và phải
được chấp nhận chủ yếu bởi
những lý do tinh thần.
Về những trang bị cá nhân, họ chỉ
được mang những cái hoàn toàn cần thiết – dép
và gậy. Về lương thực và chỗ ở, họ
phải trông cậy vào lòng hiếu khách của những người
mà họ được sai đến. Thật
vậy, điều đó có nghĩa là trông cậy vào
sự quan phòng của Thiên Chúa. Nhưng
bằng cách ấy, dân chúng sẽ cảm thấy họ
cũng tặng lại một điều gì đó. Sẽ có một sự chia sẻ.
Điều này tốt cho các thừa sai: họ cần dân
chúng nơi họ được sai đến. Và cũng
tốt cho dân ở nơi truyền giáo: tốt cho nhân
phẩm của họ, và cũng để khuyến khích
lòng quảng đại của họ.
Các thừa sai phải làm chứng về đức
nghèo khó bằng sự từ bỏ những của cải
vật chất. Và họ phải chứng tỏ sự liên
đới với người nghèo bằng cách liên kết
trong các cuộc đấu tranh của họ và chia sẻ
sự nghèo khó với họ. Nhiệm
vụ chính của họ là rao giảng sứ điệp.
Nhưng họ không thể kiểm soát,
điều khiển sự đáp ứng của dân và
cũng không nên làm như thế. Họ phải tôn
trọng tự do của người được rao
giảng. Và họ phải chờ đợi
có người sẽ khước từ nó.
Nếu sự rao giảng của họ bị
chối bỏ, họ chỉ được phản
ứng với một cử chỉ tượng trưng,
phủi bụi dính ở chân. Đây là một hành động có tính
tượng trưng cao đối với người Do
thái trong thời đó. Dân chúng sẽ
hiểu rõ ý nghĩa của hành động đó. Nó có nghĩa là các tông đồ sẽ đoạn
giao với họ hoàn toàn và kể từ đó coi họ
như người ngoại giáo. Tuy nhiên,
cũng có nghĩa như một cữ chỉ quan tâm. Mục đích của nó là làm cho họ nghĩ
lại về những điều mà các tông đồ
đã đem đến cho họ và những hậu quả
của việc khước từ. Nó cho
thấy số phận của những người
khước từ quà tặng của Thiên Chúa.
Đoạn Tin Mừng này rất thích hợp với
chúng ta. Tin Mừng vẫn cần được rao
giảng và cần có những người chấp nhận
nó. Giáo huấn của Đức Giêsu
vẫn còn thích hợp cho các thừa sai hôm nay. Dù
những điều kiện đã thay đổi, những
nguyên tắc căn bản những giữ nguyên. Những điều kiện ấy thách đố
những người có trách nhiệm rao giảng Tin
Mừng và những người được rao giảng
– Nó cho thấy tầm quan trọng của việc cởi
mở tâm hồn để đón nhận lời Chúa.
Tất cả chúng ta đều gặp một thách
đố lớn là phải trở thành các môn đệ
hoạt động, chứ không phải là các môn đệ
thụ động; không chỉ là những người
đón nhận mà còn là những người ban phát. Không phải là cành
cây khô hoặc gốc nho chết mà là những cành cây
sống và trĩu quả.
Chúng ta
thấy A mốt đã được
kêu gọi bỏ công việc bình thường để
đi rao giảng sứ điệp (Bài đọc 1). Mười hai tông đồ cũng thế.
Không phải chỉ một số ít chúng ta được
kêu gọi rao giảng Tin Mừng ngày nay. Nhưng tất
cả chúng ta đều được kêu gọi làm nhân
chứng cho Tin Mừng. Chúng ta làm điều đó chủ
yếu bằng cách sống Tin Mừng – bằng cách làm môn
đệ của Đức Kitô trong thực tế cũng
như trên danh nghĩa.
|
|
Tin/Bài mới
Tin/Bài cùng ngày
Tin/Bài khác
|
|