Đức tin
trưởng thành.
(Trích trong
‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
John Newton là con trai một đại uý
hải quân người Anh. Khi John lên 10 tuổi, mẹ
cậu qua đời. Từ đó cậu bé thường
theo bố đi biển. Nhờ vậy mà cậu rành
rẽ đường lối ngoài biển khơi. Tuy nhiên
vào năm cậu 17 tuổi, cậu bé bất mãn với
bố. Cậu bỏ thuyền ra đi lao vào cuộc đời
gió bụi. Cuối cùng cậu nhận được
việc làm trên chiếc tàu hàng buôn nô lệ từ Phi Châu
đến Mỹ Châu. Cậu thăng quan tiến chức
rất lẹ và chẳng bao lâu đã trở nên thuyền
trưởng. Chẳng bao giờ Newton bận
tâm suy nghĩ đến việc buôn nô lệ là đúng hay
sai. Cậu chỉ làm công việc của mình nhằm
mục đích kiếm tiền mà thôi. Thế nhưng
một biến cố quan trọng đã xẩy đến
thay đổi tất cả cuộc đời cậu.
Một đêm nọ một cơn bão
dữ dội xuất hiện trên mặt biển. Sóng dâng
cao như thác núi xô đẩy và quay vòng chiếc thuyền
của Newton như
món đồ chơi trẻ con. Mọi người trên
thuyền vô cùng kinh khiếp. Lúc bấy giờ bỗng
dưng Newton buột
lời cầu nguyện. Đây là điều cậu không
hề làm kể từ khi rời khỏi thuyền của
bố cậu, cậu kêu to: “Lạy Chúa, nếu Ngài
thương, xin cứu vớt chúng con, con nguyện sẽ
mãi mãi làm nô lệ cho Ngài”.
Chúa nhậm lời cầu xin của
cậu và cứu vớt con thuyền. Thế rồi sau khi
vào được bờ, Newton đã
giữ lời hứa và bỏ nghề buôn nô lệ. Sau
đó cậu đi tu, và một thời gian sau trở thành
mục sư coi sóc một nhà thờ nhỏ ở Olney, nước
Anh. Ở đây vị mục sư trở nên một nhà
giảng thuyết kiêm nhà soạn thánh ca lừng danh.
Một trong những bản thánh ca cảm động
nhất mà Newton đã
sáng tác là bản nhạc ca ngợi Chúa về cuộc
trở lại của cậu.
Giống
như Newton, các Tông đồ cũng gặp
phải bão biển dữ dội. Giống như Newton, các ông đã kêu to lên cùng Chúa: “Xin hãy
cứu chúng con”. Giống như Newton, các ông cũng đã được
biến đổi hoàn toàn sau khi Chúa nhậm lời cầu
xin. Các ông hoảng sợ và nói với nhau: “Ông này là ai, mà
cả đến gió và biển cũng phải tuân
lệnh?”.
“Ông
này là ai?”. Đây chắc chắn là một câu hỏi căn
bản. Dĩ nhiên câu trả lời đã có sắn trong bài
đọc 1 và trong Thánh Vịnh đáp ca hôm nay. Bài
đọc 1 mô tả Chúa là Đấng Tạo Hoá, chính Ngài
đã tạo dựng biển cả, đã đặt ranh
giới cho chúng và truyền lệnh cho chúng tuân theo ý
muốn của Ngài. (x.G 38,1.8-11). Thánh Vịnh đáp ca là
lời kêu cầu Chúa của những thuỷ thủ
gặp bão biển. Và Chúa đã ra tay cứu họ. Họ
vui sướng, vì trời yên biển lặng. Và Chúa
dẫn đưa về bờ bến mong chờ. Họ
tạ ơn Chúa, vì Chúa từ nhân (x. Tv 107).
Trong
cả hai bài đọc Cựu Ước này, chúng ta
thấy Chúa đang thi hành chủ quyền của Ngài trên
sóng gió. Ngài truyền lệnh cho chúng và chúng tuân phục Ngài.
Đây cũng là điều chúng ta thấy Chúa Giêsu đang
thực hiện trong Tin Mừng hôm nay.ngài đang biểu
lộ chủ quyền của Ngài trên sóng gió. Ngài truyền
lệnh và chúng tuân phục ngay. Như thế các bài
đọc hôm nay cho thấy Thiên Chúa trong Cựu Ước
và Đức Giêsu của Tân Ước là một. Ngài
đang thực thi quyền năng của một Thiên Chúa.
Thánh Marcô không chỉ muốn nói lên quyền năng của
Chúa mà còn muốn khẳng định Ngài chính là Thiên Chúa, là
Đấng Cứu Độ, và mời gọi chúng ta hãy
hoàn toàn tin vào Ngài.
Các
môn đệ ở chung một thuyền với Chúa, các ông
đã biết Chúa quyền năng, có thể làm nhiều
phép lạ, nhưng khi sóng gió nổi lên, các ông vẫn
hoảng hốt. Các ông quên rằng dù thức hay ngủ,
Chúa vẫn là Chúa. Các ông chưa hoàn toàn tin vào Chúa. Chúng ta
thường nghĩ mình có đức tin, nhưng trong
thử thách, khi cần biểu lộ lòng tin thì nhiều khi
ta lại hoảng sợ.
Đời
tự nó đã là khó. Đi trong cuộc đời với
niềm tin theo cách Chúa dạy lại càng khó hơn. Chúng ta
đã vâng lệnh Chúa mà nhổ neo ra khơi, đã tin
tưởng vì có Chúa ở đàng lái, ở vị trí hoa
tiêu, nhưng có thể đã có lần chúng ta đau
đớn vì Chúa lại ngủ giữa phong ba. Điều
đó có thật, là kinh nghiệm muôn đời của
những ai tin Chúa. Niềm tin không phải là giải đáp
dễ dãi, không miễn trừ những khó khăn. Cần
phải dày công học tập mới chấp nhận
được thực tế đó. Người có
niềm tin trưởng thành là người “giữa phong ba
khốn cùng ngàn nỗi vẫn luôn thành tín ngợi khen Chúa là
thuẫn đỡ, là khiên che, là đồn luỹ”.
Phải dám ra đi dù trời đã về chiều, dù có
thể gặp phong ba. Nếu không thì chẳng bao giờ
sang được “bờ bên kia” của cuộc sống.
Chúa có thể ngủ, nhưng Chúa luôn thức vào lúc
quyết định để trợ giúp những ai
bằng lòng để cho “Chúa ở đằng lái”.
Bão
lớn, nước sắp đầy thuyền thì ai mà
không sợ? Vậy mà Chúa còn trách: “Sao các con sợ thế,
các con không có đức tin ư?”. Các môn đệ lâm nguy
thật sự. Trong hoàn cảnh đó, chẳng những nên
kêu cứu Chúa, mà đúng là phải kêu cứu Chúa. Nhưng
đừng kêu cứu với tâm trạng sợ hãi
đến tuyệt vọng như vậy. Phải kêu
cứu nhưng hãy kêu cứu trong niềm cậy trông tín
thác tuyệt đối. Lời trách cứ của Chúa Giêsu
khai mở cho chúng ta một kinh nghiệm đức tin quý
báu: niềm tin vững vàng làm chúng ta thêm can đảm
lắm mới có thể tin. Vì tin Chúa, thực tế chính là
“ trao thân gởi phận” cho Chúa. Người tin Chúa
thực sự thì không sợ, còn người sợ
thực sự thì không tin. Trong rất nhiều
trường hợp, “yếu tin” đồng nghĩa
với “hèn tin”!
Câu
hỏi của các môn đệ sau khi được Chúa
cứu nguy: “Ngài là ai mà cả gió lẫn biểu cũng
đều vâng lệnh?” phải là câu hỏi căn bản
cho những ai muốn tin và muốn đạt tới
niềm tin trưởng thành vào Chúa Giêsu. Phải trả
lời cho thật, cho đúng, cho sâu và sát với hoàn
cảnh đời mình. Tin không phải chỉ là xác tín
về một chân lý lý thuyết cho thoả trí óc, nhưng là
“trao thân gởi phận” cho Chúa, nên phải biết rõ Chúa là
ai, đáng tin đến mức nào. Thánh Phaolô là chứng
nhân đức tin kiệt xuất, đã trải qua bao gian
nan mà vẫn tín trung với Chúa, vì thánh nhân “biết mình
đã tin vào ai” (2Tm 1,13). Nếu thực sự muốn tin,
chúng ta cũng phải biết: Chúa Giêsu Kitô là ai? Tin Mừng
cho chúng ta biết: Chúa Giêsu chính là Thiên Chúa. Chân lý ấy quá
đơn sơ, chúng ta đều đã biết. Nhưng
có thể chúng ta mới biết bằng “cái đầu”,
bằng trí óc, chứ chưa biết bằng “con tim”,
bằng lòng yêu mến. Tin cuối cùng là yêu, là trung thành
gắn bó với Chúa Giêsu trong mọi hoàn cảnh của
cuộc đời. Vậy lòng ta cần phải biết
Ngài là Chúa, nghĩa là không chỉ biết rằng Ngài
quyền trên cuộc đời mình, Ngài là Chúa của mình.
Khi lòng ta chưa biết điều đó, thì dù không nói hay
không dám nói ra, tự thâm tâm ta vẫn nghĩ: Lời Chúa chói
tai quá! Lệnh Chúa truyền khó khăn qúa! Và sẽ bỏ
đi như người Do Thái, vì thầy tin Chúa là phải
là phiêu lưu và quá khó khăn! Người có đức tin
trưởng thành là người “biết điều”:
họ nhận ra Đấng mời gọi là Đấng
có quyền, nên họ dấn thân theo lời mời gọi
của Ngài vì đó là đòi hỏi của tình yêu.
Hãy
vận dụng đức tin để dấn thân vào
đời, lấy sức chèo chống, ngăn chận
sự ác đang hoành hành. Hãy chạy đến Chúa và phó
thác cho Ngài mọi lo lắng của cuộc đời, kiên
trì tin tưởng Chúa sẽ cứu thoát chúng ta.