HAI
DỤ NGÔN VỀ NƯỚC TRỜI.
I. VÀI ĐIỂM CHÚ GIẢI
1. Hạt giống tự mọc lên.
Tiếp
theo trình thuật về ai là thân nhân
thực của Đức Giêsu, Máccô đã long trọng
đưa vào một chương mới, phải nói là quan
trọng. Lúc ấy Đức Giêsu đang
ở ven Biển Hồ "Galilê". Một đám
người rất đông tụ họp chung
quanh Người. Nên Người phải "xuống
thuyền mà ngồi dưới biển để giảng
dạy đám đông đang ở trên bờ" (4,1-2).
Đây
là lần đầu tiên Người giảng dạy
"bằng dụ ngôn" (4,2). J.
Hervieux giải thích: "Dụ ngôn là một câu chuyện
rút ra từ thiên nhiên hay trong đời sống
thường nhật. Nhờ hình thức
rất đơn giản và tính cách lạ thường,
dụ ngôn dễ làm cho người nghe chú ý và khiến
họ phải suy nghĩ đến điều mà dụ ngôn
có ý nhắm tới thông qua những hình ảnh"
("L'evangile de Marc", Centurion, trang 65).
Bỏ
qua các dụ ngôn người gieo giống (1-9, 13-20) dụ
ngôn cái đèn (21-23) cái đấu (24-25), là những dụ
ngôn ta đã suy niệm trong năm A- Matthêu, bài đọc
năm B này chỉ giữ lại hai dụ ngôn cuối cùng:
dụ ngôn hạt giống tự mọc lên và dụ ngôn
hạt cải.
Mở đầu Tin Mừng Chúa
nhật XI thường niên này là dụ ngôn Hạt giống
tự mọc lên.
·
Tiên
vàn trình thuật vắn tắt gợi lại thời gieo
vãi: chuyện nước Thiên Chúa thì cũng tựa như
chuyện một người-vãi hạt giống xuống
đất”.
·
Rồi
kết thúc cũng một cách vắn gọn, nói về
"thời gặt lúa”. "Lúc vừa chín ,
người ta đem liềm hái ra gặt". Kiểu nói
sau này là mượn lời của ngôn sứ Joel 4,1 3 loan báo ngày phán xét của Chúa tương
tự như mùa gặt: "Ta sẽ ngự tòa phán xét muôn
dân - Hãy đem liềm hái ra, vì đã đến mùa gặt rồi".
·
Khoảng
giữa hai thời kỳ là việc nảy mầm và phát
triển của hạt giống diễn ra trong âm thầm
và chậm chạp, được tác giả Tin Mừng
gợi ra bằng những giai đoạn lần
lượt nối tiếp nhau: “cây lúa”, “ trổ
đòng" rồi "bông lúa nặng trĩu hạt”.
Đối
lại với sự hoạt động của hai
thời kỳ gieo và gặt, là tính vô lo rõ ràng của
người gieo trong giai đoạn trung gian này. Thật vậy bác nhà nông của chúng ta đã
trở lại nhịp sống thường ngày. Bác lo toan những công việc khác mà chẳng
phải bận tâm đến đồng ruộng nữa.
Vậy mà đang lúc ấy, "đêm hay ngày,
người ấy có ngủ hay thức”, thì hạt
giống vẫn nẩy mầm và mọc lên, "bằng
cách nào” thì người ấy không biết.
Một
dụ ngôn trả lời cho tâm trạng thiếu kiên
nhẫn hoặc thất vọng của đám thính giả
vốn dựa vào lời giáo huấn của Gioan Tẩy
Giả nên đang trông đợi ngày Chúa phán xét và trừng
trị những quân gian ác, cùng với sự xuất
hiện của Nước Chúa. Về
phần Đức Giêsu, Người muốn cho họ
hiểu rằng Người sẽ thi hành quyền xét
xử đó vào ngày tận thế, tức là vào thời
kỳ gặt lúa. Còn sứ vụ
hiện nay của Người là thời gian để
hạt giống nẩy mầm và lớn lên; đó là
thời trung gian cần thiết để Lời
được gieo vãi vào lòng đất, hoạt
động không ngừng trong lòng mọi người
hầu chuẩn bị cho Ngày Thu Hoạch.
Khi
lấy lại những lời này của Đức Giêsu
để gởi đến cho các độc giả
của mình, Máccô muốn đoan chắc với họ
rằng dù họ đang phải sống những giờ
phút gian nan thử thách thế mà Thiên Chúa lại có vẻ
như vắng bóng, nhưng kỳ thực Người
vẫn đang lèo lái công trình của Người bằng
một hoạt động là lặng lẽ và âm thầm, nhưng
miệt mài và có kết quả.
2. Hạt nhỏ nhất lại trở
thành cây lớn
Dụ
ngôn thứ năm và cũng là dụ ngôn cuối cùng của
chương 4 Tin Mừng Máccô, cho thấy vẻ
tương phản rõ rệt giữa một bên là sự
nhỏ bé, vô nghĩa lúc ban đầu, và bên kia là kết
quả cuối cùng lại phong phú không ngờ, thật
chẳ người tương xứng chút nào! "Hạt cải... là loại hạt nhỏ
nhặt trên mặt đất. Nhưng
khi gieo rồi, thì nó mọc lên lớn hơn mọi thứ
rau cỏ".
Ngỏ
lời với đám thính giả đang đánh giá sứ
vụ của mình theo những tiêu chuẩn phàm trần, và
với những ai đang thất vọng khi thấy
vẻ khiêm tốn lúc ban đầu của mình, Đức
Giêsu báo trước cho họ biết rằng, dù thế
nào, họ cũng vẫn là những người
được chứng kiến công cuộc khai
trương Nước Thiên Chúa. Nơi
bản thân Đức Giêsu, dù bằng cách kín đáo thế
nào chăng nữa, thì Nước Thiên Chúa cũng đã
xuất hiện rồi. Một ngày nào
đó, nhân loại sẽ phải ngỡ ngàng chứng
kiến sức mạnh vô địch và vẻ phong phú
lạ lùng của Nước ấy. Cái
gì mắt người được nhìn thấy hiện
nay không cho ai đoán trước được nó sẽ
như thế nào ở giai đoạn chót của mức
phát triển.
Tường
thuật lại cho các độc giả của mình
những lời này của Đức Giêsu, Máccô muốn
trấn an họ rằng hoạt động của
Đức Giêsu khi còn tại thế dù khiêm tốn, nhỏ
bé, và cộng đoàn các môn đệ của Người là
Giáo Hội, dù có yếu đuối thế nào, thì tất
cả đều đang tham gia vào thành tựu vẻ vang
của một công trình tràn đầy sức sống mà khi
tới giai đoạn chót của mức phát triển,
phải đạt được chiều kịch toàn
cầu (J. Hervieux).
BÀI ĐỌC THÊM
1. “Chính
Thiên Chúa mới là tác giả của Nước Trời”
Đức
Giêsu kể tiếp một dụ ngôn khác liên kết với
dụ ngôn nói về sự phát triển từ những cái
nhỏ bé. Dụ ngôn này đem lại rất
nhiều sức nâng đỡ, ủi an, nếu ta biết
sống đúng chân lý của dụ ngôn ấy. Thật vậy, nhiều khi vì lòng nhiệt thành mà
ta lại phải chuốc lấy lo âu phiền muộn.
Khi ta mệt mỏi phần nào vì trông cho
Nước Chúa trị đến, nên có lẽ vì sự
mệt mỏi đó, mà ta đòi hỏi phải có ngay và
thấy được sự thành tựu. Đó cũng là điều tự nhiên thời.
Thế nhưng thái độ đó thật
nguy hiểm. Vì rốt cuộc nó sẽ
làm cho ta ngờ rằng chính ta là những tác giả, là
những người thợ kiến tạo Nước
Trời. Mà thực ra chỉ mình Thiên Chúa
và chính Thiên Chúa mới là tác giả của Nước
ấy. Về phần ta, chỉ phải coi mình là
những dụng cự bé mọn mà tay
Chúa dùng. Hãy nhìn hạt giống đã gieo vãi
xuống đất. Đêm hay ngày, người gieo có
ngủ hay thức, lo âu hay thanh thản, thì hạt giống
vẫn nảy mầm và mọc lên. Không ai có
thể thúc bách cho hạt giống mọc vội, mọc
nhanh. Bởi lẽ chính Chúa mới là
Kẻ Kiến Tạo Nước Trời.
Trong những thời kỳ khủng
hoảng chúng ta đang trải qua trong Giáo Hội, thiết
tưởng ta nên coi trọng dụ ngôn này. Những xao xuyến,
bồn chồn, cuồng nhiệt của ta sẽ chẳng
thêm gì hơn cho Nước Chúa. Nước
Chúa chỉ cần ta góp phần vào một việc là
người gieo hãy làm công việc của mình cách trung
thực. Đành rằng công việc gieo vãi này, ta
phải chu toàn. Nhưng hãy ở đúng
vị trí của mình, chứ đừng bao giờ lấn
sang chỗ không phải là của ta. Hạt
giống mọc lên không tùy thuộc ở ta mà hoàn toàn tùy
thuộc ở Chúa. Nếu tình hình
hiện nay của Giáo Hội cho phép ta hiểu biết khá
hơn chân lý này, thiết tưởng cũng là điều
hữu ích vậy.
2.
“Chỉ trong vài dòng mà đã nói lên tất cả hành trình
cuộc đời của Đức Giêsu và tất cả
bước đường phiêu lưu của Nước
Trời.
Quả thực, chuyện Nước
Thiên Chúa cũng giống như chuyện của hạt
giống vậy.
Được gieo vãi vào lòng đất, hạt giống
sẽ nẩy mầm, mọc lên và phát triển, không
cần đến bày tay can thiệp
của người gieo, không cần biết hạt
giống mọc lên như thế nào. Nước
ấy sẽ tỏ hiện vào mùa gặt, nghĩa là vào ngày
“chung thẩm". Trong ngôn ngữ Kinh
Thánh, liềm hái và mùa gặt gợi ra hình ảnh ngày
tận thế"? Từ khi gieo vãi cho đến mùa
gặt là thời gian đất hoạt động âm
thầm: mầu nhiệm sự chết và sự sống. Khi kể dụ ngôn này, Đức Giêsu có vẻ
đặc biệt nhấn mạnh đến giai
đoạn phát triển của phạt giống. Trọn hành trình cuộc đời của
Đức Giêsu được nói lên ở đây, vắn
gọn trong một vài dòng - Và đó cũng là tất cả
bước đường phiêu lưu của Nước
Trời. Lời Chúa đã mang mầm mống nhân
loại: "và Ngôi Lời đã trở nên người
phàm”. Giờ đây Người động
ở trong cánh đồng nhân loại để gieo vãi.
Rồi sẽ tới ngày là mùa gặt. Hiện giờ là phải sống tin tưởng
và hy vọng vì là lúc hạt giống đang nẩy mầm
và lớn lên.
Dụ
ngôn thứ hai, dụ ngôn hạt cải nhấn mạnh
đến tính cách nhỏ bé của hạt và tầm vóc
lớn lao của cây. Thật lạ lùng!
Hãy nhìn coi, vật nhỏ bé nhất của trần gian, mà
phát triển như vậy đón Nước trời ở
khắp mọi nơi. Ở đâu
người ta đón nhận Lời Chúa, ở đó
lời chúa trở nên hữu hình. Hạt
giống của Lời nẩy mầm và lớn lên trong âm
thầm của những cõi lòng, trong huyền nhiệm
của những cuộc đời vậy.