Lòng
thương xót.
Trong cuốn “A
Forgiving God In An Unforgiving World”, “Một Thiên Chúa Tha Thứ
Trong Một Thế Giới Không Tha Thứ”, của Ron Lee
Davis, kể lại câu chuyện về một linh mục
người Phi Luật Tân như sau:
Vị linh mục là một người rất
yêu mến Thiên Chúa, nhưng ông luôn luôn bị ám ảnh bởi
một tội bí ẩn đã phạm nhiều năm
trước đây. Ngài đã ăn năn
sám hối, nhưng vẫn không cảm thấy bình an vì
chưa cảm nhận được sự tha thứ của
Thiên Chúa. Trong giáo xứ của ngài có một
người phụ nữ có lòng yêu mến Thiên Chúa rất
sâu xa và tuyên bố là được ơn biết những
điều Chúa Giêsu muốn nói với bà. Riêng vị linh mục lại không tin điều
này. Để thử thách bà, ngài nói: “Lần sau bà nói
chuyện với Chúa Giêsu, tôi muốn hỏi Ngài xem tội
của tôi đã phạm trong thời gian còn học ở chủng
viện là tội gì”. Người phụ nữ
đã đồng ý.
Vài ngày sau đó, vị linh mục hỏi bà,
“Này bà, bà đã gặp Chúa Giêsu trong giấc mơ chưa?” Bà trả lời, “Rồi”, “Vậy bà có hỏi
Ngài tôi đã phạm tội gì trong chủng viện không?”
ngài hỏi. “Có chứ”. “Vậy
thì Ngài nói gì?” Người phụ nữ mỉm cười
và nói, “Một điều rất thú vị mà tôi chưa bao
giờ nghe Ngài nói khi tôi hỏi Ngài rằng cha đã phạm
tội gì, Ngài chăm chú nhìn tôi và nói, “Ta chẳng còn nhớ
nữa!”
Thật vậy, khi
hiện ra Chúa Giêsu đã không hề nhắc tới các việc
ba lần Phêrô chối Ngài, sự đào ngũ
của các tông đồ ở vườn Giệtsimani, sự
nghi ngờ của Tôma. Ngài đã tha thứ tất cả!
Đây là điều an ủi lớn cho
chúng ta.
Tuy nhiên, Ngài đã
đòi hỏi chúng ta cũng phải tha thứ cho nhau: “Thật
vậy, nếu anh em tha lỗi cho người ta, thì Cha anh
em trên trời cũng sẽ tha thứ cho anh em. Nhưng nếu anh em không tha thứ cho người
ta, thì Cha anh em cũng sẽ không tha lỗi cho anh em”.
Ngày 13.5.1881, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II
đã bị bắn bởi Mehmet Ali Agca. Trong
khi còn đang nằm trong phòng cấp cứu, ngài nói, “Tôi cầu
nguyện cho người anh em đã bắn tôi, và tôi thành thật
tha thứ cho anh ta”. Vào ngày 27.12.1983, ngài đã đến
nhà tù thăm anh, nói chuyện và ôm anh.
Bà Barbara Reynolds trước đây là một
ký giả của tờ nhật báo USA Today. Khi còn bé
đã bị lạm dụng tình dục bởi một
người trong họ hàng. Đến tuổi trưởng
thành, bà gặp lại người đàn ông đó và đối
chất với ông về sự kiện loạn luân. Bà
đã chia sẻ như sau: “Khi tôi đối chất với
người họ hàng, kẻ đã lạm dụng tình dục
lúc tôi còn nhỏ. Một cách kỳ lạ, ông
ta đã không nhận ra sự đau khổ của tôi.
Ông đã không năn nỉ xin tha thứ.
Ông chỉ nhìn chằm chặp vào tôi với những ánh mắt
trống rỗng và chán chường, rồi nói, “Tôi như
thế đó!” Do vậy tôi có thể làm gì được? Bắn ông ta hả? Thưa kiện?
Tránh mặt? Đến lúc
đó ông ta vẫn không hiểu. Có lẽ
ông sẽ không bao giờ hiểu. Bởi vậy, tôi chỉ
có thể làm được hai điều. Trước
hết, tôi bỏ đi, và không bao giờ nói chuyện với
ông ta nữa. Thứ đến, tôi
đã tha thứ cho ông “.
Bà Reynolds kể rằng sau nhiều năm
đi đến các nhà phân tích tâm lý học, sự tha thứ
vẫn là phương thuốc trị liệu tốt nhất.
Chúng ta tha thứ cho người khác không phải
chỉ vì ích lợi linh hồn của người đã
làm điều sai trái cho chúng ta, nhưng còn vì ích lợi tinh
thần của chính chúng ta. Tuy vậy, sự tha thứ
không phải dễ!
Cô Corrie Ten Boom đã diễn tả sự tha
thứ giống như buông tay ra khỏi
sợi dây chuông. Bạn có bao giờ nhìn thấy
một ngôi thánh đường với tháp chuông cao vút
chưa? Để nghe được tiếng chuông
kêu, bạn phải kéo thật mạnh một lúc. Ngay khi tiếng
chuông đã bắt đầu vang lên, chỉ cần giật
nhẹ tay theo đà chuyển động.
Bao lâu bạn tiếp tục kéo, chuông cứ vang. Cô Corrie
đã so sánh rằng sự tha thứ chính là buông tay ra khỏi sợi dây chuông. Đơn giản
là như vậy!
Khi bạn làm như
thế, tiếng chuông vẫn cứ tiếp tục vang, vì
sự chuyển động vẫn còn làm việc. Tuy nhiên, nếu bạn
buông tay ra khỏi sợi dây, tiếng
chuông sẽ bắt đầu chậm lại, rồi dần
dần ngưng hẳn. Giống như vậy, khi bạn
quyết định tha thứ, những cảm giác không tha
thứ xưa kia có lẽ vẫn còn tiếp
tục, vì chúng vẫn còn nhiều chuyển động.
Nhưng nếu bạn quyết định tha thứ, cái
tinh thần không tha thứ kia sẽ bắt
đầu chậm lại và dần dần im bặt. Sự tha thứ không phải là một cảm
giác, nhưng là một hành động. Đó là buông tay ra khỏi sợi dây oán thù.