CẢM TẠ TRI ÂN ĐỨC BÀ MÂN CÔI POMPEI
... Con là cha gia đình tên Marco De Caro, 35 tuổi, sống tại thành phố Battipaglia thuộc tỉnh Salerno ở miền Nam nước Ý. Con và vợ con là Laura muốn phổ biến câu chuyện khác thường về niềm tin và lòng sùng kính Đức Bà Pompei đã cứu sống đứa con gái út của chúng con.
Câu chuyện liên quan đến tất cả mọi người, hay ít ra là liên quan đến những người như con đây - từng đánh mất niềm hy vọng trông thấy một đứa con chào đời - nhưng nhờ sức mạnh của lời cầu nguyện với trọn lòng đơn sơ tha thiết, đã xin được một phép lạ.
Ngày hôm nay con có thể thú nhận rằng con đã lầm lẫn khủng khiếp vì từng bị đóng khung trong một xã hội đầu cơ tích trữ và tiêu thụ. Một xã hội mà giá trị được đo lường bằng quyền lực và tình yêu dành cho người thân cận giống như dành cho khách hàng hay cho thân chủ. Con hoàn toàn bị mù quáng khi xác tín rằng cuộc sống chính là như thế, không thể khác hơn được! Cho đến một ngày con bị rơi vào một câu chuyện lớn lao hơn con. Con không biết phải làm gì, phải xử sự ra sao và phải chọn quyết định nào? Thế là, bỗng chốc với trọn tâm tư và trọn tâm tình, con làm một chuyện hết sức đơn sơ, thật giản dị. Một chuyện mà con từng làm khi còn là chú bé. Đó là trước khi vào giường ngủ, con làm dấu Thánh Giá và đọc một lời kinh ngắn.
Không bao giờ con có thể tưởng tượng được rằng, một cử chỉ giản dị như thế, dễ làm như thế, lại giải quyết được mọi âu lo, do dự, hoang mang và hoảng sợ! Đúng thế! Hoảng sợ khi mà cuộc đời lâm nguy, tràn ngập đau khổ, và hiểm nguy bất chợt xảy ra. Con hoang mang rơi vào hố thẳm tuyệt vọng và cảm thấy vô cùng cô đơn. Vào chính lúc ấy, con lại đọc một lời kinh - lần đầu tiên trong đời con - một lời kinh đơn sơ chân thành xuất phát từ lòng con, dâng lên Người Mẹ của mọi bà mẹ: Đức Mẹ MARIA.
Lúc ấy con là cha của ba đứa con mà gần như là bốn đứa, bởi vì trước đó gần 7 tháng, vợ con phải đứng trước một cám dỗ khủng khiếp: ngưng mang thai, nghĩa là bằng lòng giết chết bào thai trong dạ. Lý do là vì khi siêu âm, các bác sĩ các giáo sư khám phá ra rằng bào thai có triệu chứng Turner kéo theo căn bệnh về tim. Mọi người đồng thanh kết luận: - Đứa trẻ sinh ra sẽ không sống được!
Và như thế có nghĩa là người mẹ phải chọn giải pháp tự ý ngưng mang thai.
Sau khi có kết quả siêu âm và nghe lời phán quyết của các bác sĩ, trên đường về, hai vợ chồng con ghé vào Đền Thánh Đức Mẹ Mân Côi Pompei. Tại đây, lần đầu tiên, với trọn lòng đơn sơ chân thành, con khẩn cầu cùng Đức Mẹ MARIA. Con cầu xin tha thiết, không thành kiến, không hổ thẹn, không bị chi phối bởi thế giới bên ngoài, nhưng chỉ có niềm ước nguyện duy nhất: - Cuộc sống của đứa con gái con phải được cứu bằng mọi giá!
Vài ngày sau đó, khi mà tất cả đều sẵn sàng cho cuộc kết án tử con gái con, con xin làm lại cuộc siêu âm, trước khi hiền thê con bước vào nơi chốn không có hy vọng. Các bác sĩ đồng ý. Và khi hiền thê con bước ra khỏi phòng khám, nàng gần như chạy về phía con, vừa khóc vừa thầm thì vào tai con: - Con chúng ta an lành mạnh khoẻ!
Vào chính lúc ấy, con hiểu rằng, đứa con thứ tư đã hồi sinh.
Ngày hôm nay con chỉ biết cảm tạ Đức Bà Mân Côi Pompei, vì nhờ lời bầu cử của Đức Mẹ, chúng con đã nhận được một ơn lành lớn lao. Và điều đơn sơ con có thể làm hôm nay, đó là lớn tiếng nói cho mọi người và cho toàn thế giới biết: - THIÊN CHÚA hiện hữu, hằng sống giữa chúng ta, và bằng chứng sống động chính là đứa con của con, MariaChiara, chào đời ngày 28-4-2011, nặng 2 ký 740 gram và hoàn toàn an mạnh.
... Có điềm lớn xuất hiện trên trời: một Người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, và đầu đội triều thiên 12 ngôi sao. Bà có thai, đang kêu la đau đớn và quằn quại vì sắp sinh con. Lại có điềm khác xuất hiện trên trời: đó là một con rồng lớn, đỏ như lửa, có 7 đầu và 10 sừng, trên 7 đầu đều có vương miện. Đuôi nó quét hết một phần ba các ngôi sao trên trời mà quăng xuống đất. Rồi con rồng đứng chực sẵn trước mặt Người Phụ Nữ sắp sinh con, để khi Bà sinh xong là nó nuốt ngay Con Bà. Bà đã sinh được một Người Con, một Người Con Trai, Người Con này sẽ dùng trượng sắt mà chăn dắt muôn dân. Con Bà được đưa ngay lên THIÊN CHÚA, lên tận ngai của Người. Còn Người Phụ Nữ thì trốn vào sa mạc; tại đó THIÊN CHÚA đã dọn sẵn cho Bà một chỗ ở, để Bà được nuôi dưỡng ở đó, trong vòng một ngàn hai trăm sáu mươi ngày.
Bấy giờ có giao chiến trên Trời: Thánh Tổng Lãnh Thiên Thần Micae và các Thiên Thần của Người giao chiến với con Mãng-Xà. Con Mãng-Xà cùng các thiên thần của nó cũng giao chiến. Nhưng nó không đủ sức thắng được, và cả bọn không còn chỗ trên Trời nữa. Con Mãng-Xà bị tống ra, đó là Con Rắn xưa, mà người ta gọi là ma quỷ hay Satan, tên chuyên mê hoặc toàn thể thiên hạ. Nó bị tống xuống đất, và các thiên thần của nó cũng bị tống xuống với nó. Và tôi nghe có tiếng hô to trên Trời:
”THIÊN CHÚA chúng ta thờ giờ đây ban ơn cứu độ, giờ đây biểu dương uy lực với vương quyền, và Đức KITÔ của Người, giờ đây cũng biểu dương quyền bính” (Khải Huyền 12, 1-10).
(”Il Rosario e la Nuova Pompei”, Anno 128, N 1, Gennaio 2012, trang 42)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt
|