Con
Đường Tình Yêu – Lm. Kiều Công Tùng.
Nghi thức tuần thánh khởi
đầu bằng một cuộc kiệu Lá để
tưởng niệm việc Chúa Giê-su vào thành Giê-ru-sa-lem. Một cuộc kiệu tưng
bừng tiếng tung hô: "Hoan hô thái tử nhà Đa-vít! Chúc tụng Vua Ít-ra-en", nhưng lại
nhuốm buồn vì liền ngay sau đó chúng ta
được nghe trình thuật về cuộc
thương khó của Chúa. Trong suốt
Tuần Thánh này, có ba cuộc kiệu như thế. Hai cuộc kiệu còn lại vào chiều thứ
Năm tuần thánh - kiệu Mình Thánh Chúa, và Đêm Vọng
Phục Sinh - kiệu Nến Phục Sinh. Những
cuộc kiệu trong khung cảnh cuộc thương khó
vừa mở ra trước mặt chúng ta một con
đường, vừa như là một nhắc nhớ:
đằng sau buồn thương có niềm vui cứu
độ, qua khổ nạn sẽ là Phục Sinh.
Đường
đưa tới vinh quang
Bài
thương khó theo thánh Mát-thêu đã
gợi lên những hình ảnh xem ra hoàn toàn trái ngược
với cuộc khải hoàn vào thành Giê-ru-sa-lem. Thật
vậy, việc Chúa được dân chúng tung
hô đón rước khi Ngài vào thành thánh chỉ là hình
ảnh báo trước vinh quang đích thực Ngài sẽ
nhận được khi Chúa Cha cho Ngài sống lại
từ cõi chết. Nhưng để
được vinh quang ấy, Đức Giê-su phải
đi vào con đường khổ nạn, phải tự
hiến mình làm hy lễ dâng lên đẹp lòng Cha.
Rất nhiều lần chiêm ngắm
bức ảnh Chúa hấp hối, chúng ta thấy
được gì phía sau hình ảnh một Chúa Giê-su
đẹp đẽ uy nghi quì gối bên một phiến
đá dưới ánh trăng vàng đầy thơ mộng? Chúng ta có nhận thấy một
Đức Ki-tô đang gập mình xuống đất,
oằn oại trong cơn khủng hoảng vượt quá
sức mình? Chúng ta có hiểu được lời Ngài
thổ lộ với các môn đệ: "Tâm hồn
Thầy buồn đến chết được" (Mt
26, 38) và cả tiếng kêu thống thiết trên thập
giá: "Lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi
con?" (Mt 27, 46). Nỗi đắng cay
như vây kín và xiết chặt lấy Ngài, đắng cay
của người bị bạn mình phản bội,
của Thầy bị môn đệ chối từ và bỏ
rơi, của Đấng cứu tinh bị dân mình loại
trừ. Tất cả đều do sự ích kỷ, lòng
kiêu căng và nỗi tham vọng của con người.
Thân xác Chúa khổ sầu đến nỗi mồ hôi máu
đổ ra và tâm hồn Ngài gần như tan nát không
phải vì những roi đòn và nhục mạ, nhưng chính
là gánh nặng của tội lỗi nhân loại. "Người đã mang lấy những
bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những
đau khổ của chúng ta" (Is 53, 4).
Qua khổ nạn mới đến
Phục Sinh. Đó chính là chương trình mầu nhiệm
của Thiên Chúa, nhờ đó Chúa Cha và Chúa Con
được tôn vinh. Còn trong thực
tế cuộc sống, có nhiều người lại
muốn đạt đến vinh quang bằng những con
đường ngắn nhất và dễ nhất. Cuối cùng, những gì mà họ có được
chỉ là hư ảo, tầm thường nhất và
cũng mau qua nhất.
Đường
nở hoa tình yêu
Đức Giê-su chịu chết khổ
hình nhằm cứu chuộc nhân loại và cũng
để tôn vinh Thiên Chúa Cha. Nhiều khi ta tự hỏi: có cần phải như
thế với một Thiên Chúa quyền năng? Hẳn
rằng điều làm cho Hiến Lễ Thập Giá của
Đức Giê-su trở nên có giá trị và đem lại
ơn Cứu Độ không phải là đau khổ hay
sự chết, mà là tâm tình vâng phục trong yêu mến
đối với Chúa Cha; nhưng chính đau khổ và
Thập Giá lại là cách thế diễn tả tâm tình đó
thật tuyệt vời. Sự vâng phục yêu mến
của Đức Giê-su đã được I-sai-a báo
trước qua hình ảnh người tôi trung:
"Đức Chúa là Chúa Thượng đã mở tai tôi,
còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo
lui" (Is 50, 5). Còn thánh Phao-lô đã ca ngợi:
"Người lại còn hạ mình, vâng lời cho
đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên
cây thập tự" (Pl 2, 7 - 8). Lời cầu nguyện
của Đức Giê-su thưa với Chúa Cha trong
vườn cây Dầu đã nói lên tất cả sự vâng
phục yêu mến: "Lạy Cha, nếu con cứ
phải uống chén này mà không sao tránh khỏi, thì xin vâng ý
Cha" (Mt 26, 42).
Con
Thiên Chúa đâu có lạ gì với những đau khổ
của phận người khi bước vào trần gian.
Đứng trước con đường khổ nạn,
Ngài không hỏi tại sao cũng chẳng buông lời
nguyền rủa, nhưng Ngài đã bước đi và
đi tới cùng với tất cả tình yêu, tình yêu
thật lớn lao dành cho Cha và nhân
loại, và lập tức bao nhiêu đau khổ kia trở
nên ý nghĩa. Con đường Thập Giá bỗng nở
hoa rộn ràng. Cây Thánh Giá đã trở nên
lộng lẫy với vương miện tình yêu. Qua
đó, Đức Giê-su cũng dạy cho con người
một bí quyết để sống hạnh phúc,
để có hòa bình: Tình yêu và tha thứ. Như thế, con
đường mà Phụng Vụ Tuần Thánh đang
mở ra cho chúng ta chẳng phải là "con
đường có lá me bay, chiều chiều ta lại
cầm tay nhau về", nhưng là con đường
đã in dấu chân, đã thấm mồ hôi và đã mang
cả trái tim của Thầy Giê-su - Con
Đường Thập Giá.
Cùng Chúa ta
lên đường
Lời
Chúa hôm nay muốn đưa chúng ta vào mầu nhiệm thánh
giá của Đức Giê-su không phải để gợi
lên trong ta niềm thương cảm đau xót, nhưng là
muốn mời gọi chúng ta hãy can đảm bước theo Đức Giê-su trên con đường
thập giá. Rước lá đi theo Chúa
trong vài giờ là điều dễ. Theo Chúa giữa lúc Ngài
được tung hô, chẳng khó
khăn gì. Nhưng tiếp tục theo
Ngài và ở lại khi Ngài bị mọi người bỏ
rơi, điều đó khó hơn nhiều.
Pascal
đã nói: "Chúa Giê-su sẽ còn hấp hối đến
tận thế". Mỗi năm có hàng triệu thai nhi bị loại khỏi lòng mẹ
một cách bất công. Và còn bao nhiêu
người đang ở trong điều kiện sống
chẳng xứng với phẩm giá của mình. Đó chính là Đức Ki-tô đang hấp hối
giữa thế giới hiện đại. Chúng ta vẫn gặp những ki-tô hữu đang
bị lo lắng, buồn rầu, ấm ức... dày vò
nghiền nát. Đó chính là Đức
Ki-tô đang hấp hối trong nhiệm thể Ngài. Và chính đời sống chúng ta nhiều khi
cũng nhuốm phiền muộn, bất an, lo sợ, nghi
ngại và xáo trộn. Nếu ta biết đón
nhận với lòng khiêm tốn và tình yêu để cứu rỗi
thế gian thì trong ta, Đức Ki-tô cũng đang
tiếp tục hấp hối và thân thưa với Chúa Cha
rằng: "Xin đừng theo ý con,
nhưng xin vâng ý Cha hoàn toàn". Đã hơn
2000 năm rồi, tất cả những gì đã xảy ra
dường như vẫn đang còn diễn lại. Chúng ta vẫn đang cùng Đức Giê-su đi vào
đời và ở trong đời với lý tưởng
cứu thế. Chớ gì lời Đức Giê-su
mời gọi: "Hãy vác thập giá mình hằng ngày"
(Lc 9, 23) luôn vang vọng bên tai chúng ta
mỗi khi phải đối mặt với thử thách hay
khi bị lăng nhục nhạo cười... Sau khi đã
hiểu thấu ý nghĩa cuộc khổ nạn của
Chúa, hẳn chúng ta sẽ thấy yêu Thánh Giá của Chúa
hơn, và cũng mến Thánh Giá của mình hơn,
đồng thời biết kính trọng Thánh Giá của
người khác nữa.
Chiêm
ngắm Đức Giê-su chịu Thương Khó, có lẽ
mỗi người chúng ta đều rất sốt
sắng với lời hát: "Ôi bởi con mà Chúa mang
thảm hình... Xin giúp con đường thiêng liêng theo lối..." Chớ gì chúng ta luôn có
được tâm tình của Đức Giê-su hôm nay,
để hân hoan tiến bước vào đời tiếp
tục con đường nên Thánh và cứu thế của
Ngài, Con Đường Tình Yêu dẫn tới Giê-ru-sa-lem
Thiên Quốc.
|