“Khi ấy, Chúa Giêsu
dạy các môn đệ rằng: ‘Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ
sẽ giết chết Người và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ
sống lại’. Nhưng các ông không hiểu lời đó, và các ông sợ không
dám hỏi lại Người. Sau đó, Đức Giêsu và các môn đệ đến thành
Capharnaum. Khi về tới nhà, Đức Giêsu hỏi các ông: ‘Dọc đường
anh em bàn tán điều gì vậy?’ Các ông làm thinh, vì khi đi đường
các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả. Rồi Đức
Giêsu ngồi xuống, gọi nhóm Mười hai lại mà nói: ‘Ai muốn làm
người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ
mọi người’”
(Mc 9, 31-35).
Người giáo dân sẽ nghĩ như thế
nào, khi Đức Giáo hoàng và các Đức Giám mục cãi nhau?! Thế mà
HĐGM đầu tiên trên thế giới đã cãi nhau! Các đấng cãi nhau ngay
ngoài đường về vấn đề quyền bính trước mặt Đức Giêsu, nhưng Ngài
đã nín nhịn. Về tới nhà Ngài mới hỏi: “Dọc đường anh em bàn tán
với nhau chuyện gì thế?” Chúa hỏi là ‘bàn tán’ cho nó nhẹ nhàng
thôi, chứ thực ra là các cụ nhà mình vừa cãi nhau một trận cũng
tương đối đấy!
Cụ Giám mục Giacôbê
đã có kinh nghiệm về sự cãi nhau, ghen tương là không tốt, là
nguy hiểm, nên trong thư cụ viết cho bà con ta như sau: “Đâu có
ghen tương và tranh chấp, đấy có xáo trộn và đủ mọi thứ việc xấu
xa… Bởi đâu có chiến tranh, bởi đâu có xung đột giữa anh em?
Chẳng phải bởi điều này sao: là chính những khoái lạc của anh em
đang gây chiến trong con người anh em: anh em ham muốn mà không
có, nên anh em chém giết; anh em ghen ghét cũng chẳng được gì,
nên anh em xung đột nhau, gây chiến với nhau” (x. Gc 3,16;
4,1-2).
Tại sao các Thánh
Tông đồ lại cãi nhau để tranh giành quyền bính, vai vế cao thấp,
mà lại không ai dám tranh nhau về việc phục vụ? Mạnh Tử cho
rằng: “nhân chi hoạn, tại hiếu vi nhân sư”, nghĩa là: cái bệnh
của người đời là hay thích làm thầy thiên hạ. Cha Henri Nouwen
đã nói: “Chúng ta đã không ngừng bị cám dỗ dưới quyền lực thay
thế cho tình yêu. Chúa Giêsu đã trải qua cơn cám dỗ ấy một cách
vô cùng đau thương, từ sa mạc đến thập giá. Còn lịch sử dài và
đau thương của Giáo Hội là lịch sử của những con người chọn lựa
quyền lực thay cho tình yêu, chọn lựa thống trị thay cho thập
giá, chọn lựa làm lãnh đạo thay cho được lãnh đạo”. Thánh Phaolô
đã có kinh nghiệm và mời gọi người môn đệ thân yêu của mình là
Timôthê hãy can đảm: “Con hãy làm việc lao nhọc và chịu đựng như
là một người lính tốt của Chúa Kitô” (2 Tm 2,3).
Nhưng theo Chúa
Giêsu, quyền bính và phục vụ phải gắn liền với nhau làm nên bản
chất người môn đệ. Chúa Giêsu luôn phải vất vả dạy lại bài học
và môn học khó nhất trên đời, nhưng lại là môn học phổ thông
nhất (giống như văn hoá phổ cập), đó là môn học yêu thương phục
vụ: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và
làm người phục vụ mọi người”. Thánh Phêrô đã ngỡ ngàng vì Thầy
quỳ xuống rửa chân cho mình và tất cả anh em. Nhưng Chúa đã nói
trước rằng: “Thầy sống giữa anh em như người đầy tớ”. Môn học
này người ta phải học cả đời mà không có ngày ra trường, mãn
khoá; vì thực sự học tới chết mà vẫn không xong, không đạt kết
quả để đến khi vào thiên đàng vẫn bị loại ra cả đống! Quả thật
đây là môn khó học, khó dạy và khó thực hành nhất trên đời. Nó
nằm trong chương trình quy hoạch tổng thể bao trùm mọi công việc
của người môn đệ mà Chúa Giêsu luôn đòi hỏi gay gắt, quyết liệt.
Theo Chúa, bao gồm
cả sự cho đi tận tuyệt, trọn vẹn. Chúa không đòi hỏi chúng ta
phải là con người siêu việt. Điều đòi hỏi đơn giản là người ta
trước hết phải nhận biết những yếu đuối của mình để được cứu
chuộc: “Sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu
đuối” (2 Cr 12,9).
Để hiểu được Chúa
Giêsu thì cần phải chịu đau khổ với Ngài, theo Ngài bằng sự từ
bỏ con người của mình. Ai thực sự hiểu được Chúa Giêsu, người đó
chính là vị tử đạo, tử đạo không chỉ bằng lời nói mà còn bằng
những hành động nữa, người đó đã quảng diễn cuộc đời của mình
cho đến cuối cùng. Chúng ta sẽ được hoà nhập vào mầu nhiệm của
Chúa Giêsu trong chiều kích chúng ta sẵn sàng chịu đau khổ với
Ngài, và lúc đó chúng ta sẽ không hổ thẹn về Ngài và về những
lời Ngài.
Chính vì người ta
quên mất mình là môn đệ Chúa Kitô nên cứ mải mê phấn đấu đạt
được những tiêu chuẩn kiểu thời đại thực dụng. Chính vì đánh mất
hương vị của tình yêu đích thực nên người ta ra sức tìm những vỏ
bọc hời hợt, giả tạo để che lấp. Dáng dấp của sự phục vụ hôm nay
có mang theo nhiều thứ tinh vi khôn lường của ma quỷ. Có khi
người ta còn hy sinh nhiều hơn cho kế hoạch ấy mà lại cứ tưởng
là đang phụng sự Chúa! Biết bao nhiêu sự tranh đấu, tranh chấp,
dấn thân sai mục tiêu. Đức hồng y Carlo Martini nói: “Điều cơ
bản là không phải đấu tranh tới chỗ đổ máu, mà là tìm được sự
hoà thuận và những đường lối thích hợp”.
“Nguy cơ cho giáo
hội ngày nay không phải là vì bách hại mà là đánh mất hương vị
của mình, thiếu những người làm chứng rõ rằng thánh giá, toàn
thánh giá trong Chúa Kitô có thể nên vinh hiển, nguồn mạch cứu
độ” (ĐHY. Josef Tomko giảng tại Đài Loan 23/11/2009). Chúng ta
đánh mất hương vị của mình khi chối từ đau khổ; khi không dám
ghé vai vác thập giá được trao ban ngoài ý muốn.
Những thứ chủ nghĩa
và các mối quan hệ công chúng trong xã hội hiện đại hôm nay đang
làm chao đảo và điên đảo con người. Tính ‘hợp pháp tinh vi’ của
quyền hành và sự hưởng thụ cá nhân đang lôi kéo chúng ta xa rời
tâm tình dấn thân phục vụ và sự hy sinh vô vụ lợi của người tông
đồ. Những sự bao che, ngụy biện của một ‘lương tâm có vấn đề’
đang lấn lướt cuộc sống bình an của chúng ta từ hành vi cử chỉ
nhỏ nhặt cho tới những ứng xử hằng ngày. Thánh Augustinô nhận
định: “Trong đời sống người kitô hữu, có một cuộc chiến đấu giữa
hai thứ tình yêu: yêu Thiên Chúa cho đến từ bỏ bản thân mình và
yêu bản thân cho đến nỗi chối bỏ Thiên Chúa”. Đó là sự thật luôn
được chứng minh cụ thể.
Thánh Têrêsa Avila
nói: “Chúa không cần việc làm của chúng ta, Người chỉ muốn tình
yêu thúc đẩy những công việc ấy”. Còn Thánh nữ Têrêsa Hài Đồng
Giêsu thì nói: “Thiên Chúa chẳng cần đến việc làm của chúng ta
nhưng Người khát tình yêu của chúng ta”. Thiên Chúa không chờ
đợi nơi chúng ta những việc làm, những hoạt động, sản phẩm của
một việc lành nếu không làm vì tình yêu. Thánh Gioan Thánh Giá
bảo: “Tình yêu luôn biết lợi dụng tất cả, điều lành cũng như
điều dữ”. Tình yêu biết lợi dụng những cảm động cũng như những
khô khan, những tư tưởng cũng như những trống rỗng, nhân đức
cũng như tội lỗi.
Thực trạng của đời
sống tu trì hôm nay, cái làm cho người ta ngại sống không phải
là nếp sống khó nghèo mà là những chuyện khác. Chuyện khác đó là
những đối diện trực tiếp trong các mối tương giao con người
trong một thời đại đang quan niệm tự do dân chủ, tự do nhân
quyền; khiến mình dù trong bậc tu cỡ nào cũng phải đòi cho bằng
được một chút quyền mà quên mẫu gương Thầy Giêsu: “Dù là Thiên
Chúa nhưng không nhất thiết phải duy trì địa vị ngang hàng với
Thiên Chúa... đã vâng lời cho đến chết và chết trên thập giá”.
Đó là điều chính yếu trong đời dâng hiến phải có, nếu không chỉ
là lối sống vô nghĩa hay sống để lừa đảo, tranh giành hơn thua
với nhau mà thôi.
Giáo dân càng ngày
càng đòi hỏi sự phục vụ của chúng ta ở mức độ cao. Và xem ra
tương quan cuộc sống con người hôm nay nhiều khi được nhìn như
một siêu thị để mà chọn lựa và bình phẩm hàng hoá. Do đó, đôi
khi người giáo dân cắm cúi đi tìm nơi người tu hành một sự nâng
đỡ vật chất và chỉ coi đó là tiêu chuẩn cao để đánh giá bậc tu
hành. Đó là điều sai lầm. Cần phải chỉnh đốn và giáo dục cho họ
ý thức lại cho đúng. Bởi nó sẽ dẫn tới hậu quả không tốt cho họ
và cho chính nhà tu hành. Quả thật, cũng có phần đáng sợ khi
cuộc sống chỉ coi nhau như món hàng hay sự giá trị về mặt kinh
tế: khi nào còn tốt thì sử dụng khi hết hạn thì vất đi. Chân
phước Giáo hoàng Gioan Phaolô II chia sẻ: “Sự ác trong thời đại
chúng ta trước hết hệ tại ở chỗ hạ giá và tầm thường hoá tính
độc đáo duy nhất nền tảng của mỗi một con người. Cái ác này
không chỉ ở trên bình diện đạo đức nhưng sâu xa hơn, trên bình
diện hữu thể. Đối diện với cái ác này, cái ác mà những hệ tư
tưởng vô thần cổ súy, chúng ta phải chống lại, không chỉ bằng
những tranh biện vô bổ nhưng phải tìm cách ‘khôi phục’ huyền
nhiệm về con người như một ngôi vị” (Hiệp Thông số 64/2011,
tr.171).
“Giáo Hội phục vụ
tất cả những gì làm nên cuộc sống con người, trong lao động,
trong gia đình, trong xã hội, để tất cả được hoàn thành trọn vẹn
cho lợi ích của con người. Đó không phải là một chiến thuật để
lôi kéo họ về với Giáo Hội. Nhưng đó là một dịch vụ Kitô giáo
(service Chrétien) để cho con người được sống và được hạnh phúc
tràn đầy. Với danh hiệu đó, người kitô hữu, giáo dân và linh mục
phải có mặt và hoạt động trọn vẹn và chân thành trong chính cuộc
sống của thế giới” (Hồng y François Marty).
Đức Giám mục Tổng
thư ký xuất sắc của HĐGM tiên khởi là thánh Gioan Tông đồ đã dám
viết về người bạn của mình là ông Giám mục Giuđa đang giữ chức
Chủ tịch Uỷ Ban Bác Aí Xã Hội trong câu chuyện xức dầu thơm tại
Bêtania như sau: “Y (Giuđa) giữ túi tiền và thường lấy cho mình
những gì người ta bỏ vào quỹ chung chứ không phải là để lo cho
người nghèo” (Ga 12, 5-6). Cũng may Giuđa chết trước Gioan, chứ
nếu ông mà đọc được điều này thì Gioan cũng bị khốn khổ đấy!
Hãy bắt chước thánh
Phaolô mà thú nhận rằng: “Thật vậy, tất cả chúng ta nữa, xưa kia
chúng ta cũng ngu xuẩn, không vâng lời, lầm lạc, làm nô lệ cho
đủ thứ đam mê và khoái lạc, sống trong gian ác và ganh tị, đáng
ghét và ghen ghét lẫn nhau. Nhưng Thiên Chúa đã cứu độ chúng ta,
đã biểu lộ lòng nhân hậu và lòng yêu thương của Người đối với
nhân loại. Không phải vì tự sức chúng ta đã làm nên những việc
công chính, nhưng vì Người thương xót, nên Người đã cứu chúng ta
nhờ phép rửa ban ơn Thánh Thần để chúng ta được tái sinh và đổi
mới” (Tt 3,3-5). Thánh nhân còn lặp lại điều ấy trong thư gửi
tín hữu Êphêsô: “Tất cả chúng tôi xưa kia cũng thuộc hạng người
đó, khi chúng tôi buông theo các đam mê của tính xác thịt, thi
hành những ước muốn của tính xác thịt và của trí khôn. Bẩm sinh
chúng tôi là những kẻ đáng chịu cơn thịnh nộ của Thiên Chúa, như
những người khác. Nhưng Thiên Chúa giàu lòng thương xót và rất
mực yêu mến chúng ta, nên dầu chúng ta đã chết vì sa ngã Người
cũng cho chúng ta được cùng sống với Đức Kitô. Chính do ân sủng
mà anh em được cứu độ” (Ep 2,3-6).
Lm. Pet. Bùi Trọng Khẩn