Hạt lúa.
Chuyện
cổ Ấn Độ kể lại như sau:
Một
chàng thanh niên nọ khao khát được nhìn thấy Chúa. Và
rồi Chúa đã đến với anh qua vóc dáng của
một con người đẹp đẻ, uy quyền và
dễ mến. Ngài đề nghị với anh:
- Con hãy đi theo Ta
một đoạn đường.
Chàng thanh
niên cảm thấy hạnh phúc khi cùng bước đi
với Chúa. Được một lúc, Chúa bảo:
- Ta khát, con hãy đi tìm cho Ta một chút
nước.
Chàng thanh
niên hăm hở đi tìm. Đi mãi đi
hoài mà chẳng thấy. Cuối cùng anh
cũng đến được bên dòng sông. Anh đang chuẩn bị múc nước thì
một cô gái xuất hiện. Cô gái đẹp
đến độ làm cho chàng thanh niên mê mẩn tâm
thần, thậm chí quên cả việc đem nước
về cho Chúa. Anh làm quen, trò chuyện với cô gái và hai
người lấy nhau, sinh con đẻ cái.
Thế
rồi một năm kia, lũ lụt
xảy ra. Mưa đổ xuống và
nước dâng lên. Chỉ một mình anh may mắn bám
vào cành cây là được cứu thoát. Còn tất cả
vợ con, nhà cửa và sản nghiệp anh đã chắt
chiu vun trồng và tích lũy, đều bị dòng
nước cuốn trôi. Giữa lúc anh đang tiếc
nhớ khóc thương cho số kiếp bẽ bàng và cay
đắng của mình, thì Chúa hiện ra và nói với anh:
-
Con có mang nước về
cho Ta không đó. Con làm gì lâu thế, bắt Ta phải
chờ hoài.
Từ câu chuyện trên, chúng ta đi vào
đoạn Tin Mừng hôm nay, qua đó Chúa nhắn nhủ
chúng ta:
-
Nếu
hạt lúa mì gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì
nó chỉ trơ trụi một mình. Còn nếu nó chết
đi, thì mới sinh nhiều bông hạt.
Lời nói này trước hết
được thực hiện nơi chính bản thân Ngài. Thực vậy, như một hạt
lúa được gieo vào lòng đất, thì khi đi vào
trần gian mang lấy thân phận con người, Ngài
đã chấp nhận mọi hy sinh gian khổ, và nhất
là đã chấp nhận chết đi một cách nhục
nhã trên thập giá, để rồi từ đó trổ
sinh hoa trái của sự phục sinh vinh hiển. Đúng
như lời thánh Phao lô đã diễn tả:
-
Đức
Kitô đã vâng lời cho đến chết và chết trên
thập giá, vì thế Thiên Chúa đã nâng Ngài lên, ban cho Ngài
một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu.
Còn chúng ta thì sao? Nhiều lúc chúng ta cũng đã hành
động giống như chàng thanh niên, đó là chúng ta
mặc dầu muốn theo Chúa, nhưng
lại muốn có một cuộc sống dễ dãi và
tiện nghi. Chúng ta muốn theo Chúa,
nhưng lại bắt Chúa phải chiều theo ý riêng mình.
Chúng ta muốn theo Chúa, nhưng lại dễ dàng quên Chúa
để thỏa mãn những tham vọng cá nhân, để
rồi sẽ bán Chúa như Giuđa, và chối Chúa như
Phêrô. Chúng ta không còn nhớ tới lời Chúa đã phán:
-
Ai
muốn theo Ta phải từ bỏ mình,
vác thập giá mình mà theo Ta.
Hay như lời Chúa qua đoạn Tin
Mừng hôm nay:
-
Hạt
lúa phải chết đi thì mới sinh nhiều bông hạt.
Thế nhưng, cho tới lúc này,
liệu chúng ta đã thực sự chết đi cho
những tham vọng bất chính hay chưa. Liệu chúng ta
đã thực sự chết đi cho những ước
muốn vẩn đục hay chưa? Liệu
chúng ta đã thực sự chết đi cho những toan
tính gian tham và độc ác, oán ghét và hận thù hay chưa?
Liệu chúng ta đã thực sự chết đi cho con
người cũ với những khuyết điểm và
tội lỗi hay chưa? Trong thinh lặng,
mỗi người chúng ta hãy kiểm điểm lại
đời sống và tự tìm lấy câu trả lời cho
riêng mình.