Trong giờ lễ Chủ Nhật, tại nhà thờ Saint Columban, linh mục
Tiến đã làm nhiều người nghe phải nhỏ lệ khi ông kể một câu chuyện về một
người Mẹ đã nuôi cả mười đứa con thành công về tài chánh, đứa Bác Sĩ, đứa Kỹ
Sư, Dược Sĩ, nhưng rồi cả mười đứa con ấy, không nuôi nổi một bà Mẹ già.
Đứa nào cũng có lý do để từ chối không muốn ở với Mẹ. Linh
mục T. cũng kể lại lúc ông còn ở Chicago, có một lần trong thời tiết lạnh giá,
đến thăm một bà Mẹ, thấy căn nhà rộng mông mênh, không có ai, vì hai vợ chồng
đứa con đi làm cả. Điều ông quan tâm là thấy trong nhà rất lạnh, bà Mẹ phải
mặc hai áo nhưng vẫn lạnh cóng. Ông có hỏi bà mẹ tại sao không mở máy sưởi,
thì bà Mẹ cho biết là không dám mở vì sợ khi con đi làm về, sẽ càm ràm là “tốn
tiền điện quá!” Những đứa con sang trọng kia, có thể chờ đến ngày Lễ Mẹ, thì
đưa mẹ ra ăn tô phở, hoặc gọi điện thoại về nhà, nói: “I love you, mom!” Thế
là đủ bổn phận của một đứa con thành công ở Mỹ đối với người mẹ yêu dấu của
mình.
Những Bà Mẹ ở đây là hiện thân của Mẹ Việt Nam đau khổ, đã
hy sinh cả cuộc đời cho con cái, nhưng khi con cái phụ rẫy, bỏ bê, cũng im
lặng chấp nhận cho đến hết cuộc đời.
Có biết bao nhiêu trường hợp như thế trong cộng đồng Việt
Nam hải ngoại? Biết bao nhiêu bà mẹ âm thầm, lặng lẽ chịu đựng tất cả những
đau khổ từ khi lấy chồng, sinh con, rồi ráng nuôi dạy con nên người, sau đó
lại chấp nhận những đứa con bất hiếu như một định mệnh mà không hề thốt lời
than vãn?
Một bà mẹ đã dành dụm bao năm buôn gánh bán bưng để cho con
vượt biên một mình, sau đó, khi qua đến Mỹ, thằng con sợ vợ quá, không dám để
mẹ ngủ trong phòng, mà bảo mẹ phải ngủ dưới đất trong phòng khách. Một lần,
con chó xù của hai vợ chồng đứng đái ngay vào đầu mẹ. Bà mẹ kêu lên, thì đứa
con dâu cười, trong khi chồng đứng yên, chẳng dám nói gì.
Bà mẹ khác, không được ở chung với con trai, phải thuê một
phòng của người bạn, vì sức khoẻ yếu, lúc nào cũng lo là chết không có ai
chôn. Khi nghe nói về bảo hiểm nhân thọ, bà có năn nỉ thằng con trai đứng tên
mua giùm, để bà bớt chút tiền già và đóng hàng tháng để mai sau, con có tiền
lo hậu sự cho bà, nhưng đứa con dâu nhất định không chịu, cho rằng “tốn tiền
vô ích, chết thì thiêu, liệng tro xuống biển là xong, chôn làm gì cho mất thời
giờ đi chăm sóc.” Bà cụ uất quá, phát bệnh và qua đời. Không biết rồi bà có
được chôn cất đàng hoàng theo ý muốn, hay lại bị cô con dâu vứt tro ra
biển.
Không thiếu những bà mẹ khi đến thăm con trai, phải ngồi
nhìn vợ chồng ăn uống ríu rít với nhau, vì con dâu không chịu dọn thêm một
chén cơm mời mẹ. Một bà mẹ nhớ con nhớ cháu quá, đến thăm con, nhưng sợ con
dâu sẽ nhiếc móc thằng chồng, nên vừa vào tới cửa đã vội thanh minh: “Mẹ không
ăn cơm đâu! Mẹ vừa ăn phở xong, còn no đầy bụng. Mẹ chỉ đến cho thằng cháu nội
món quà thôi!”
Không thiếu những bà mẹ vì lỡ đánh đổ một chút nước trên
thảm mà bị con nhiếc móc tơi bời. “Trời đất ơi! Cái thảm của người ta cả vài
ngàn bạc mà đánh đổ đánh tháo ra thế thì có chết không?” Có bà mẹ bị bệnh ung
thư, biết là sắp chết, mong được con gái đưa về Việt Nam, nhưng con đổ thừa
cho chồng không cho phép về, rồi biến mất tăm, sợ trách nhiệm. Mẹ phải nhờ
người đưa ra phi trường, nhờ người dưng đi cùng chuyến bay chăm sóc cho đến
khi về tới nhà. Từ lúc đó đến lúc mẹ mất, cả con gái lẫn con rể, cháu chắt
cũng chẳng hề gọi điện thoại hỏi thăm một lần.
Một
bà mẹ già trên 70 tuổi rồi, có thằng con trai thành công lẫy lừng, bốn năm căn
nhà cho thuê, nhưng bà mẹ phải lụm cụm đi giữ trẻ, nói đúng ra là đi ở đợ vì
phải lau nhà, rửa chén, nấu cơm, để có tiền tiêu vặt và để gộp với tiền già,
đưa cả cho… con trai, một thanh niên ham vui, nhẩy nhót tung trời, hai, ba bà
vợ. Mỗi khi gặp bà con, chưa cần hỏi, bà đã thanh minh: “Ấy, tôi ngồi không
cũng chả biết làm gì, thôi thì đi làm cho nó qua ngày, kẻo ở nhà rộng quá, một
mình buồn lắm!”
Trong một cuộc hội thoại, một bà mẹ đã khóc nức nở vì chỉ
đứa con gái phụ rẫy, bỏ bà một mình cô đơn. Bà chỉ có một đứa con gái duy
nhất, chồng chết trong trại cải tạo. Trong bao nhiêu năm, bà đã gồng gánh nuôi
con, rồi cùng vượt biên với con, tưởng mang hạnh phúc cho hai mẹ con, ai ngờ
cô con chờ đúng 18 tuổi là lẳng lặng xách vali ra đi. Nước mắt bà đã chảy cho
chồng, nay lại chảy hết cho con.
Tại những nhà dưỡng lão gần trung tâm Thủ Đô Tị Nạn, có biết
bao nhiêu bà mẹ ngày đêm ngóng con đến thăm nhưng vẫn biệt vô âm tín. Một bà
cụ suốt ba năm dài, không bao giờ chịu bước xuống giường, vì biết rằng chẳng
bao giờ có đứa con nào đến thăm. Bà đã lẳng lặng nằm suốt ngày trên giường như
một sự trừng phạt chính mình vì đã thương yêu con cái quá sức để đến tình
trạng bị bỏ bê như hiện tại. Sau ba năm, bà mất vì các vết lở, vì nỗi u uất,
mà những người chăm sóc bà vẫn không biết gia cảnh bà như thế nào, vì bà không
hề nhắc đến. Có điều chắc chắn là khi bà còn là một thiếu nữ, bà phải là một
mẫu người làm cho nhiều người theo đuổi, quyến luyến, tôn sùng. Chắc chắn bà
đã trải qua bao năm tháng thật tươi đẹp, vì cho đến khi mất, khuôn mặt bà,
những ngón tay bà, và dáng dấp bà vẫn khoan thai, dịu dàng, pha một chút quý
phái. Nhưng tất cả những bí ẩn đó đã được bà mang xuống mồ một cách trầm
lặng.
Một buổi chiều tháng 5, tại một tiệm phở Việt Nam, một mẹ
già đứng tần ngần bên cánh cửa. Khi được mời vào, mẹ cho biết mẹ không đói,
nhưng chỉ muốn đứng nhìn những khuôn mặt vui vẻ, để nhớ đến con mình, đứa con
đã bỏ bà đi tiểu bang khác, để mẹ ở với đứa cháu là một tên nghiện rượu, đã
hăm doạ đánh mẹ hoài. Hắn đã lấy hết tiền trợ cấp của mẹ, lại còn xua đuổi mẹ
như cùi hủi. Hôm nay, hắn lái xe chở mẹ đến đầu chợ, đẩy mẹ xuống và bảo mẹ
cút đi! Mẹ biết đi đâu bây giờ?
Trong một căn phòng điều trị tại bệnh viện Ung Thư, một bà
cụ đã gào lên nức nở khi người bệnh nằm bên được chuyển đi nơi khác. “Bà ơi!
Bà bỏ tôi sao? Bà ơi! Đừng đi! Đừng bỏ tôi nằm một mình! Tôi sợ lắm, bà ơi!”
Những tiếng kêu, tiếng khóc nấc nghẹn đó lặp đi lặp lại làm người bệnh sắp
chuyển đi cũng khóc theo. Người y tá cũng khóc lặng lẽ. Anh con trai của người
sắp đi xa, không cầm được giọt lệ, cũng đứng nức nở. Cả căn phòng như ngập
nước mắt. Mầu trắng của những tấm trải giường, mầu trắng của tấm áo cánh của
bà cụ như những tấm khăn liệm, tự nhiên sáng lên, buồn bã. Bà cụ nằm lại đó đã
không có đứa con nào ở gần đây. Chúng đã mỗi đứa mỗi nơi, như những cánh chim
không bao giờ trở lại.
Trên đại lộ Bolsa, thỉnh thoảng người ta thấy một bà mẹ già,
đẩy chiếc xe chợ trên chứa đầy đồ linh tinh. Mẹ chỉ có một cái nón lá để che
nắng che mưa. Khuôn mặt khắc khổ của mẹ như những đường rãnh bùn lầy nước
đọng, đâu đó ở chợ Cầu Ông Lãnh, Thủ Thiêm, gần bến Ninh Kiều, Bắc Mỹ Thuận
hay ở gần cầu Tràng Tiền, Chợ Đông Ba? Mẹ đi về đâu, hỡi Mẹ? Những đứa con của
mẹ giờ chắc đang vui vầy…