SUY NIỆM VỀ SỰ CHÊT Theo cái nhìn tự nhiên, thì ngày sinh của 1 người
cũng là ngày bắt đầu bước vào hành trình đi về sự chết.
Hình như cuộc đời lẩn quẩn trong chu kỳ sinh-lão-bịnh-tử.
Như thể mục đích của con người khi bước ra khỏi lòng mẹ
là để đi vào lòng đất.
Nếu đời người kết thúc bằng cái chết,
thì cuộc sống quá phi lí và vô nghĩa.
Mỗi người chúng ta đều có 1 lẽ sống, 1 cách sống…
nhưng không ai muốn đi vào cõi tiêu diệt.
Chúa Giêsu giải đáp sự phi lí này,
khi công bố ý nghĩa của sự chết.
Ngài nói: “Nếu hạt lúa rơi xuống đất không chết đi,
thì nó trơ trọi 1 mình.
Nhưng nếu nó chết đi, thì sẽ sinh nhiều hạt lúa”.
Dức tin dạy cho chúng ta biết: sự sống thay đổi, chứ không mất đi.
Bởi vì chết không phải là hết, không là dấu chấm tận cùng.
Thánh giá của Chúa là nhịp cầu nối kết hố sâu của sự chết,
để dẫn vào sự sống mới đời đời.
Sự sống mới này cao cả hơn, chân thực hơn
và vững chắc hơn sự sống đời này.
Như thế, đời sống của mỗi người là 1 chuyến đi.
Mục đích của cuộc hành trình này là tìm kiếm hạnh phúc
và chuẩn bị cho 1 đời sống bất tận.
Dời này giống như chiếc cầu bắt về đời sau.
Chúng ta có thể dừng chân trên chiếc cầu 50,70,90 năm...
nhưng không ai xây nhà trên chiếc cầu.
Chúng ta phải đi qua chiếc cầu để về nhà Cha của chúng ta.
Dời người không chấm dứt ở nấm mồ của sự chết.
Chúa phục sinh đang chờ đón chúng ta ở bên kia cửa mồ.
Chúng ta sống là để mong chờ ngày trở về nhà Chúa.
Sống với niềm tin đó, chúng ta không sợ chết,
mà tích cực chuẩn bị ngày sum họp tràn đầy hạnh phúc.
Hạnh phúc đó, không chỉ diễn ra sau khi chết,
nhưng đã được khai mở từ ngày chào đời của mỗi người,
để giúp chúng ta chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh cửu.
Chúa đã ban cho chúng ta có những người đồng hành
trên đường về quê trời.
Trên con đường đó, có lúc yếu sức, có khi mỏi chân,
nhưng chúng ta vẫn có thể về đến đích,
vì có Chúa ở với chúng ta và cùng đi với chúng ta.
Điều quan trọng là chúng ta có biết tiếp nhận ơn Chúa
trong mọi hoàn cảnh,
để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với Chúa hay không?
Khuyết Danh
|