ĐỂ TƯỞNG NHỚ ĐẾN THẦY
Vào lúc này hay lúc khác, tất cả
chúng ta không được ai biết đến hoặc làm
lơ. Điều ấy làm chúng ta rất khổ
sở. Chúng ta cảm thấy việc
chúng ta làm không được thừa nhận và chính chúng ta
bị đối xử như thể chúng ta thật sự
không có gì đáng kể.
Nhưng có một
điều còn tệ hơn việc chúng ta không được
biết đến. Chúng ta có thể bị bỏ
quên. Điều này còn làm chúng ta khổ sở
hơn. Điều đó không chỉ ở
chúng ta có ít giá trị mà ở chỗ không có giá trị nào cả.
Như thể chúng ta đã không hiện hữu.
Đức
Giêsu cũng muốn đước tưởng nhớ. Đêm trước
khi Người sắp chết, khi Người ngồi ăn với các môn đệ, Người cầm
lấy bánh và nói: Đây là mình Thầy bị nộp vì các con:
Rồi Người cầm lấy chén rượu nho và nói:
“Này là chén máu Ta… Các con hãy làm việc này mà nhớ đến
Thầy”.
Dĩ nhiên,
Đức Giêsu không đòi các môn đệ tưởng nhớ
chỉ vì nhu cầu riêng của Người. Người cũng nghĩ đến các môn đệ
của Người. Họ cũng cần
nhớ đến Người. Vì tình yêu
của Người đối với họ. Người đã để lại cho họ một
phương thế đặc biệt để họ nhớ
Người tức là Thánh Thể.
Mỗi lần
chúng ta cử hành Thánh Lễ, chúng ta nhắc lại một vài
việc làm và lời nói kỳ diệu của Người. Chúng ta suy nghĩ về những điều ấy
và áp dụng vào đời sống chúng ta. Nhưng Thánh Lễ còn kỳ diệu hơn thế
nữa. Khi chúng ta nhớ đến theo
cách ấy, Người trở nên hiện diện với
chúng ta. Không phải bằng thể chất,
nhưng là hiện diện thật.
Qua Thánh Thể
một dây liên kết được hình thành ở giữa
chúng ta, với kết quả là chúng ta có thể bước
vào sự thân mật sâu xa với Người hơn cả
khi Người hiện diện bằng thể chất. Chúng ta không chỉ giao tiếp với Người
nhưng ở trong sự hiệp thông với Người,
một sự hiệp thông thánh thiện.
Trí nhớ là một
khả năng quý giá. Nó liên kết chúng ta với
người khác và các biến cố không còn hiện diện
với chúng ta nữa. Nếu chúng ta ấp
ủ hồi ức về những người chúng ta yêu mến,
họ trở nên hiện diện với chúng ta. Họ không chỉ là một hồi ức nhưng
còn là một sự hiện diện mà chúng ta cảm thấy
hơn là nhìn thấy. Khi tưởng nhớ đến
họ, chúng ta tiếp tục thu hoạch
một mùa gặt từ những gì họ đã gieo trồng
khi họ còn sống giữa chúng ta.
Tưởng nhớ đến
Đức Giêsu còn sinh lợi hơn biết bao, đặc
biệt trong cách mà Người yêu cầu chúng ta nhớ
đến Người