MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: mẹ maria :: đề mục chính :: các bài mới
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Những Con Thiên Nga Bên Bờ Hạnh Phúc
Thứ Tư, Ngày 5 tháng 5-2010
NHỮNG CON THIÊN NGA

BÊN BỜ HẠNH PHÚC

 

Riêng tặng những ai còn mẹ. Và để ghi nhớ tình thương yêu của cha mẹ trong ngày hiền mẫu, 9 tháng 5 năm 2010.

 

 

 

Tùy bút của Hà Tường Vy

 

 

Chiều về, những tia nắng cuối còn sót lại đang cố gắng xuyên mình qua những tàn cây dầy đặc tỏa ra những chuỗi sắc mầu sặc sỡ như những chiếc quạt khổng lồ đan lát khắp công viên. Giữa công viên là hồ nước trong xanh phản chuối những áng mây đang lãng đãng rủ nhau về chân trời vô tận, để lại trong lòng khách vãng lai những cảm giác thoải mái, bồng bềnh. Thinh không yên tịnh. Công viên lắng đọng và thanh bình. Thỉnh thoảng chỉ nghe vài tiếng chim kêu gọi đàn, hoặc tiếng khấy nước của mấy con cá tìm mồi dưới mặt hồ.

 

Tân ngồi một mình trên chiếc ghế đá, tận hưởng những giây phút thanh bình sau một ngày dài vất vả với đống việc chồng chất trong sở làm. Xa kia một thiếu nữ đang ngồi trên thảm cỏ trong tư thế thiền. Nàng nhắm mắt, hai tay để trên hai đầu gối. Toàn thân không nhúc nhích. Chắc lúc này tâm trí nàng cũng đang bồng bềnh trong cõi hư ảo, để cho cái sắc sắc, không không làm tan hòa những cuốn hút của sắc dục, của tham, sân, si. Và để cho lòng nàng trở nên yên hàn, sâu lắng. Quanh đây đó, một vài cặp tình nhân tay trong tay tản bộ quanh hồ. Hình như họ đang hạnh phúc lắm. Và hình như họ muốn tận hưởng những giây phút thần tiên ấy một cách trân quí, vì sợ rằng nếu để vuột mất, nó sẽ trở thành một luyến tiếc và hối hận. Qua những cử chỉ ấu yếm họ dành cho nhau, Tân cũng đoán được phần nào cái thu hút mãnh liệt, và sự quyến luyến gọi mời của tình yêu.

 

Bỗng dưng tiếng những con thiên nga đã khua động và xé rách bầu khí thinh lặng của một góc công viên. Những tiếng kêu gay gắt, và thách đố. Hình như chúng đang gặp những thử thách lớn mà bản năng tự vệ bảo chúng phải nhào lên, nếu cần phải tranh đấu để sống còn. Hoặc hơn nữa nếu phải hy sinh để bảo vệ đoàn con của chúng.

 

Thật vậy, quay lại phía có tiếng động, Tân thấy hai gia đình thiên nga, mỗi một gia đình gồm bố mẹ và 5 con nhỏ. Chúng cũng đang tản bộ hướng về bờ hồ, và đối thủ mà chúng nghĩ rằng có thể làm cản bước tiến, hay tệ hơn là làm hại những đứa con nhỏ bé của chúng là một cặp vợ chồng và con chó nhỏ. Con chó nhỏ gầm gừ định tiến lại gần những con thiên nga con. Ngược lại, hai đôi bố mẹ thì bằng mọi giá cố gắng bảo vệ đoàn con của chúng bằng những tiếng gầm thét và bằng những cái cổ dài vươn tới con chó nhỏ.

 

Hình ảnh những con thiên nga đang cố gắng bảo vệ cho con chúng, và hình ảnh những con thiên nga con rất vô tư, đơn sơ đang quấn quít bên bố mẹ chúng đã làm tan loãng những ý nghĩ về cuộc đời, về tình yêu đang vừa mới chớm nở trong tâm trí Tân, kéo chàng về một suy tư mới. Chàng tự hỏi tại sao những con thiên nga kia chúng thương con chúng đến thế. Tại sao chúng lại sẵn sàng chiến đấu, và có thể là nguy hiểm đến tính mạng để bảo vệ cho đoàn con nhỏ của chúng. Ai đã dậy chúng cái cảm tình thiêng liêng cao cả đó.

 

Những hình ảnh ấy lại gọi mời ký ức chàng về với những chương trình truyền hình mà chàng thỉnh thoảng vẫn xem về cuộc sống dã thú ngoài hoang dã tại Phi Châu, trong đó có những cảnh săn mồi nuôi con của những loài thú như sư tử, cọp, báo... và những con mồi của chúng là những con nai, ngựa, hoặc chồn, cáo. Nhìn những con vật bị bắt ăn thịt, Tân thấy xúc động, và bồi hồi. Chàng thầm nghĩ, để bảo vệ đàn con, hẳn rằng cũng đã có những con thiên nga bố hoặc mẹ đã phải chết dưới nanh vuốt của những loài thú dữ hơn và mạnh hơn.

 

Dòng chảy của tư tưởng lại dẫn chàng nghĩ tới những thai nhi bị giết vì tệ nạn phá thai. Ðiều mà chàng vẫn cho rằng đó là một vết đen to lớn của lịch sử nhân loại trong cái nền văn hóa sự chết hiện nay. Trong đầu óc Tân hiện về hằng triệu triệu thai nhi đã bị giết, đã không một lần nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Con số đã lên đến hằng chục triệu mỗi năm. Các em bị chết, bị giết bởi chính cha mẹ mình. Chính cha mẹ các em đã không muốn các em có mặt trên cõi đời này vì sợ rằng sự có mặt của các em sẽ làm cản trở những bước ăn chơi, sa đọa, và buông túng của họ. Vì sợ rằng sự hiện diện của các em sẽ làm giảm bớt, chia chác cái hạnh phúc nhất thời mà họ đang lao vào như những con thiêu thân trước ánh sáng mời gọi của đam mê, dục vọng. Và các em đã bị giết chết bằng nhiều cách rất tàn nhẫn và khủng khiếp. Em thì bị cắt nát từng mảnh. Em thì bị kìm kẹp nát đầu, vọt óc mà chết. Có em phải uống thuốc độc mà chết. Nhiều em còn thiếu may mắn hơn, sau khi đã chết còn trở thành món ăn cho những kẻ đã giết hại mình. Người ta đã ăn thịt các em.

 

Tân nghe như những tiếng kêu gào, đau đớn của hằng triệu triệu thai nhi ấy. Vì một em bé trong lòng mẹ sau 20 tuần lễ của cuộc sống là em đã biết đau đớn và quằn quại vì đau đớn. Và như vậy, thì những tiếng nấc oan nghiệt của các em đang vang vọng thấu trời xanh, và còn mạnh mẽ hơn tiếng bom đạn, tiếng súng nổ.

 

Tiếng những con thiên nga hay tiếng kêu gào của đoàn trẻ thơ vô tội đang xoáy vào tim óc, khiến Tân đưa tay bịt lại hai tai của mình như cố gắng ngăn chặn những tiếng kêu ai oán ấy. Chàng nhắm mắt lại không muốn nhìn cái cảnh hạnh phúc của những con thiên nga con đang được may mắn có cha mẹ bao bọc. Tâm hồn chàng bỗng chùng xuống đầy xúc động và cảm thấy kinh hoàng. Chàng tự nhiên thấy mình thật hạnh phúc. Hạnh phúc vì sự sống mà cha mẹ chàng ban cho chàng. Hạnh phúc vì được cha mẹ yêu thương và bao bọc chàng. Thương yêu và săn sóc. Cha chàng đã về bên kia thế giới, nhưng mẹ chàng vẫn còn đó, và vẫn yêu thương, coi chàng như một thằng bé Tân thuở nào.

 

Mặt trời đã khuất sau chân trời mờ xa. Màn đêm đang dần về, không khí bắt đầu xe lạnh. Và tiếng côn trùng đã bắt đầu trổi lên quanh chàng báo cho chàng biết cần phải về nhà. Cơn gió thoảng lùa vào tóc, phà hơi mát vào mặt chàng và đánh thức chàng. Tân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, và ôm đầu lầm lũi ra xe trở về.

 

Những áng mây bồng bềnh phiêu du trên nền trời trong xanh. Những tia nắng vàng xuyên qua cành cây, kẽ lá. Những đôi tình nhân tay trong tay thầm thì lời yêu đương. Những tiếng chim kêu gọi đàn. Tất cả đã để lại một nét đẹp tuyệt vời trong vùng trời ký ức. Nhưng có lẽ theo Tân, chỉ có những con thiên nga nhỏ kia mới phô diễn được nét hạnh phúc, vô tư nhờ vào tình cha nghĩa mẹ của chúng. Bất giác chàng thở dài: Vậy thì hằng chục triệu thai nhi bị giết mỗi năm chúng không có cha mẹ? Chẳng lẽ các em lại bất hạnh hơn những con thiên nga nhỏ bé bên bờ hồ kia đó sao? Tại sao cha mẹ các em lại không cho các em một cơ hội làm người? Tội lỗi! Tội lỗi! Thật là tội lỗi!!!

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Lời Chúa Đáp Cho Mọi Lo Lắng Băn Khoăn Của Lòng Bạn (5/9/2010)
Nghệ Thuật Làm Lửa (5/8/2010)
Mài Dụng Cụ (5/6/2010)
Đến Và Ở Lại (5/6/2010)
Lịch Sử Ngày Các Bà Mẹ - Mothers' Day (5/6/2010)
Tin/Bài cùng ngày
Gặp Chúa Trong Anh Em (5/5/2010)
Tin/Bài khác
Hạt Châu Ngọc (92) (5/4/2010)
03 Tháng Năm, Ði Về Ðâu? (5/3/2010)
02 Tháng Năm, Ðức Mẹ Guadalupe (5/3/2010)
Lao Động Vì Nước Trời (5/1/2010)
Điều Bí Ẩn Giản Dị Của Tình Yêu (4/30/2010)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768